Tin nhắn sms xếp hình Chúc Mừng Năm Mới 2013

NhoNguoiYeu.Mobie.In

Wap Đọc Truyện Online Cho Mobile

Anh biết nói yêu không

Người đăng: admin Vào lúc: 18/11/2012 10:13, Thư mục: Truyện Tình Yêu
cho anh cơ hội. Xem ra lần này Huy nghiêm túc. Nhưng tôi vẫn coi như đùa, nghe xong cho qua. Không ngờ anh theo đuổi thật. Nhưng tôi không chấp nhận. Loại đàn ông như Huy không thể đem đến cho tôi cảm giác an toàn, cũng như không thể có đựơc cảm giác mái ấm.
Một hôm, tôi tới nhà Huy chơi. Lúc sắp về thì trời mưa. Huy bèn kéo tôi vào xem video ở phòng khách. Đến khi phim có cảnh sex tay Huy cũng bắt đầu ngọ nguậy không yên. So với Mục, Huy vuốt ve khéo léo và chính xác hơn nhiều, chỉ trong thoáng chốc đã khiến tôi thèm muốn đến không chịu nổi. Sau khi giúp tôi cởi hết váy áo Huy dịu dàng hôn khắp người tôi - bằng môi, bằng lưỡi… khiến tôi thấy như mình chấp nhận Huy đến nơi rồi. Đột nhiên tôi nhớ tới Khang, người tôi yêu, bèn đẩy Huy ra, nói “Xin lỗi, không đựơc đâu anh, em chưa từng thế này.” Huy ngạc nhiên, nhưng vẫn tiếp tục hôn tôi, bảo, “Anh sẽ cẩn thận, sẽ không làm đau em đâu…” Rồi Huy nằm lên bụng tôi. Tôi lăn người đi. Huy cho rằng tôi xấu hổ hoặc sợ hãi gì đó nên cứ tiếp tục, mỗi lúc thêm thô bạo hơn. Tôi đột nhiên hét to, “Anh mà quyết tâm bằng được, tôi sẽ kiện anh tội hiếp dâm.” Huy hoảng hốt ngồi dậy. Tôi úp mặt vào ngực Huy, nức nở.
Lúc đó tôi nghĩ rằng, thậm chí ngay cả tôi cũng không hiểu nổi. Thực tế tôi chỉ mang máng hiểu tôi vẫn có cơ hội quay lại với Khang, nhưng một khi đã biết tôi không còn trinh trắng, nhất định anh sẽ gạt bỏ tôi ngay, tôi chắc vậy. Mà dù không là Khang thì với bất kỳ đức ông chồng tương lai nào của tôi, nếu biết được điều đó, tôi sẽ phải ăn nói sao đây, khi bị hỏi? Dần bình tĩnh lại, tôi nói với Huy, “Anh có thể động tới bất kỳ chỗ nào, trừ việc biến em thành đàn bà, đựơc không?” Những ngày sau đó, quả thật Huy rất nghe lời, không hề có ý định chiếm đoạt tôi nữa. Nhưng nếu chỉ hôn hít, vuốt ve, thì chính người khổ sở và khó chịu lại là tôi, có khi còn hơn anh nữa. Nói thực, thường khi Huy hâm nóng thân xác tôi thì cả người tôi đều căng ra vì thèm khát đựơc thoả mãn. Tôi đã 23 tuổi, cái tuổi đã biết khao khát cảm giác đựơc trở thành đàn bà. Nói như vậy, tôi không thấy mình có gì là xấu xa cả, bởi cái nhuc ầu đó là rất chân thành và thực tế, muốn trốn tránh nó cũng đâu phải sự dễ dàng. Song tôi lại sợ sẽ khó ăn nói sau này, với chồng tôi. Trong một khoảng thời gian dài tôi rối rắm và đau khổ bởi cái sự vừa muốn vừa sợ đó. Tôi rất muốn giải phóng thân xác mình, muốn đựơc thoả mãn sự thèm khát song lại cũng muốn trong trắng bước về nhà chồng. Một lần, thấy tôi khổ sở vì chịu đựng nỗi giày vò ấy, Huy dí dỏm đùa, “Hay là mai em lấy luôn anh, hoặc lấy quách ai đó cho xong.”

Nhiều lúc tôi cũng thấy thật nực cười. Mình tự làm khó mình, rồi đâm làm khó cả người yêu mình lẫn người mình yêu. Nhưng tôi bừa bãi sao đựơc, khi chồng tôi dứt khoát sẽ thắc mắc về tấm thân đã “nhuốm bụi” của tôi, và rồi sẽ kéo theo biết bao phiền phức khác. Tôi hiểu rõ, về mặt tư tưởng, tôi giờ đây cũng chẳng trinh trắng hơn những “đàn bà” khác bao nhiêu, thậm chí còn nhìeu tà niệm hơn họ. Nên tôi thực sự không còn muốn làm trinh nữ nữa.

Nhưng tôi không thể không làm.


Chương 4

LỜI NÓI DỐI ĐEM LẠI HẠNH PHÚC

Người kể: Mễ Lạc, 26 tuổi, cô giáo tiếng Anh tại một trường trung học ở Bắc Kinh.

Nhật ký phỏng vấn: Cô ấy sợ chồng đọc được cuộc phỏng vấn này nên mãi sau mới nhận lời. Đây cũng là lần phỏng vấn khó khăn nhất.

Đầu tiên cần nói rõ, trứơc khi lập gia đình tôi đã là đàn bà. Ngay từ năm 18 tuổi tôi đã từng quan hệ xác thịt với đàn ông. Theo cách nghĩ của một số người thì lũ con gái như tôi phải bị liệt vào hàng ************** thoã. Ai thích nói gì cứ nói, tôi chả quan tâm. tất nhiên chồng tôi không hề biết về cái quá khứ đó của vợ, và tôi thấy cũng chẳng cần thiết phải cho anh biết, thật thà kiểu đó đâu có hay ho gì. Tôi là một phụ nữ rất biết nói dối, bởi tới giờ tôi vẫn tin rằng vợ chồng khó mà có thể hạnh phúc nếu mọi sự thật được kể lể một cách trần trụi. Không cần thiết cái gì cũng phải nói hết ra, rất nên để cho mỗi người, vợ hoặc chồng, một khoảng không bí mật. Đối với một vài vấn đề nhạy cảm lại càng không nên quá ư thật thà, chẳng hạn như việc tôi thú nhận không còn trinh tiết khi bước về nhà chồng.

Tôi yêu từ năm 17 tuổi. Phi Phi là bạn học cấp III của tôi. Như vậy kể cũng là yêu sớm, nhưng chúng tôi không hề cảm thấy mình yêu không đúng lúc, bởi cả hai đều có khát vọng về tình cảm, tình yêu, thậm chí cả về tình dục. Tất nhiên, chuyện này không đến cùng lúc với nụ hôn đầu.

Tôi là cán bộ văn nghệ của lớp, một cô gái biết ca biết múa, ngoại hình thuộc loại khá, do vậy tôi đựơc không ít bạn nam theo đuổi. Nhưng đám con trai ngộc nghệch đó chỉ khiến tôi chán ngán, nên không bao giờ đựơc tôi để mắt tới. Tôi chỉ thích Phi Phi, một chàng trai trắng trẻo trầm lắng, nho nhã, cao và gầy. Tôi luôn thấy Phi Phi độc thơ, đọ tiểu thuyết trong giờ học. Sau đó tôi còn nghe bạn bè kể nagy từ cấp II Phi Phi đã viết truyện ngắn. Có lẽ vì thế mà bạn ấy học hành không khá lắm.

Tôi theo đuổi Phi Phi chính thức là từ học kỳ hai lớp 11. Nhớ lại mới thấy thật trẻ con. Sau khi đắn đo mãi, tôi dốc hết dũng cảm hỏi mượn Phi Phi cuốn tiểu thuyết của Trần Nhiễm. Đó là lý do tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Rồi cứ mượng đi trả lại như vậy, chúng tôi có nhiều cơ hội chuyện trò. Dần dần, tôi thấy Phi Phi cũng thích ở bên tôi, mỗi khi gặp tôi đều rất vui vẻ. Rồi tiếp đó, rất tự nhiên, tình bạn chúng tôi phát triển thành tình yêu. Nhưng trước khi vào đại học tình yêu của chúng tôi vẫn rất trong sáng, ngay cả hôn môi vẫn chưa dám tiến tới, mà chỉ dừng lại ở má nhau, và thấy thế cũng đã vui lắm. Lúc đó chúng tôi cũng đâu nghĩ gì nhiều. Nhưng tôi không cho tình yêu cấp III là trẻ con, và thực sự đắm đuối trong tình yêu đó. Phi Phi cũng rất chân thành, chí ít thì cũng kiên trì được hơn 1 năm, ngày nào cũng tiễn tôi về tận nhà. Tất cả cứ ngọt ngào như vậy, cho tới khi lên đại học, số phận cả hai bỗng biến đổi to lớn.
Tôi thi đỗ vào trường Sư phạm ở Bắc Kinh. Kết quả thi của Phi Phi không tốt, đành phải vào một trường vớ vẩn ở phía Nam. Trước khi đi, Phi Phi đề nghị chia tay, đơn giản vì hai người không học đại học cùng một thành phố. Tôi khóc đến chết đi sống lại. Phi Phi cũng khóc nhưng vẫn cương quyết, nói thà đau đớn trứơc mắt còn hơn phải chịu khổ sở lâu dài. Tôi không nhận lời, thề rằng vẫn yêu cho đến ngày tốt nghiệp. Nhưng Phi Phi vẫn lạnh lùng, nói rằng sẽ không liên lạc gì nữa, lại còn bảo đã qua tuổi học trò, cần phải sống thực tế hơn một chút. Tuy nhiên, trứơc khi nhận lời, tôi đưa ra yêu cầu, đó là được tặng người yêu đời con gái của mình. Phi Phi bảo tôi là điên, không chấp nhận. Nhưng tôi vốn bướng bỉnh, bảo rằng nếu không nhận, tôi sẽ bỏ đại học mà tới miền Nam tìm Phi Phi. Biết tôi dám nói là dám làm, Phi Phi đành ưng chịu.
Chuyện ấy diễn ra ở nhà tôi. Đối với cả hai, đây đều là lần đầu tiên. Thậm chí Phi Phi còn chưa từng nhìn thấy con gái khoả thân, ngoại trừ qua phim, ảnh. Không cần nói cũng biết lần đầu tiên đó của chúng tôi rất tệ. Phi Phi lúng túng, ngượng nghịu, tôi cũng chẳng có kinh nghiệm gì hơn ngoài việc nhắm tịt mắt chờ đợi. Rất lâu. Rồi đột nhiên tôi thấy đau xé người, rồi tiếp đó cơ thể Phi Phi nặng nề đổ xuống bên cạnh. Chỉ thấy đau, ngoài ra không thấy gì khác. Nhưng tôi vẫn có cảm giác mãn nguyện, bởi cì dù sao cũng đã tặng được sự trong trắng của mình cho người mình yêu. Vì sợ bố mẹ về nên trong cả quá trình đó tôi luôn lo sợ, đến nỗi không kịp lau sạch dấu vết chúng tôi đã vội vàng ra khỏi nhà. Còn nhớ trên đường tiễn Phi Phi về tôi cười mà hỏi rằng có phải giờ đây tôi đã là ngừơi của anh rồi không ? Phi Phi chỉ biết cười ngây ngô, nhìn bộ dạng đù biết vẫn còn chưa hết hoảng sợ. Lúc sắp chia tay đột nhiên Phi Phi cười, nhìn tôi và nói, “Thì ra làm tình là như vậy, chả có gì hay ho cả.” Tôi cũng nói, “Ừ!”
Đó chính là lần đầu tiên của tôi. Bây giờ nhắc tới, ký ức còn đọng lại rất ít. Nhưng tôi không ân hận gì, bởi tất cả đều rất tự nhiên như thế, chân thực như thế. Nếu đựơc lựa chọn một lần nữa, tôi vẫn đem cái lần đầu tiên đó tặng cho người mình yêu, bất luận anh ta có phải là chồng tương lai của mình không.
Cuối cùng thì tôi và Phi Phi vẫn chia tay, sau khi cố gắng giữ liên lạc với nhau một thời gian. Hôm đó Phi Phi gửi thư cho tôi, báo rằng đã tìm đựơc người yêu ở đó, và hỏi tôi có người yêu mới chưa. Anh ta bảo chuyện trước đây nên biến thành ký ức, mà tốt nhất là ngay cả ký ức đó cũng không nên giữ lại. Nói thực, lúc đọc thư tôi rất đau lòng, thấy Phi Phi quá tuyệt tình, thậm chí còn hận anh ta nữa. Nhưng rồi tôi chỉ cười, thấy như vậy cũng tốt. Từ Bắc Kinh xuống miền Nam xa xôi quá…
Cũng như đa phần các nữ sinh khác, tôi rất háo hức và tò mò về cuộc sống đại học, đồng thời cũng rất kỳ vọng vào tình yêu sinh viên. Hình thức tôi chẳng đến nỗi nên cũng có không ít nam sinh tán tỉnh. Gặp đựơc ai thuộc típ người mà mình thích, tôi cũng kiếm cớ tiếp xúc với họ, tính tôi là thế. Rồi tôi lại yêu, lại làm tình với người yêu mới, và vẫn coi đó là chuyện bình thường chứ không vì thế mà cho rằng mình hư hỏng. Bởi vì đơn giản, nó chỉ là sự phát triển của tình yêu, chứ không phải là sự lợi dụng tình yêu. Tôi không hiểu tại sao có một số phụ nữ cứ bắt buộc mình phải đúng đêm tân hôn mới cho mình cái quyền ân ái? Điều đó có phủ hợp với quy luật tự nhiên không nếu lúc đang yêu đã có khát khao thực sự với ngưòi mình yêu?
Người yêu thời đại học từng khiến tôi thất vọng về tình yêu, bởi cuối cùng anh ta đã bỏ tôi để yêu cô gái khác. Nhưng dù vậy, tôi vẫn không bi quan. Nếu ai bảo đó là mình làm mình chịu thì cũng được. Dù sao tôi cũng đã tự chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Bản thân tình yêu vốn mềm yếu. Tôi cũng không thể bắt đựơc ai đó phải yêu mình tới tận đầu bạc răng long. Nếu anh ta cảm thấy người phụ nữ khác xứng đáng hơn thì cứ việc lựa chọn. Tuy đau khổ nhưng tôi không hề ân hận.
Về người yêu thứ hai, tôi không muốn nói thêm gì. Tuy anh ta có để lại vết tích trong đời tôi, nhưng rất nhẹ. Thậm chí tôi còn cảm thấy cuộc tình đó như chưa hề xảy ra.
Người yêu thứ ba chính là chồng tôi bây giờ - Vương Cương. Ba năm trứơc tôi tốt nghiệp, trở thành giáo viên tiếng Anh tại một trừơng điểm ở Bắc Kinh. Vương Cương là đồng nghiệp, hơn tôi 6 tuổi. Vào nghề không bao lâu, tôi thường đựơc nghe các cô giáo kể vô số chuyện về anh. Trong sự miêu tả của họ, anh thuộc dạng bạch mã công tử, không chỉ ngoại hình đẹp trai mà năng lực cũng mạnh, tuổi còn trẻ song đã đựơc giao chức phó chủ nhiệm khoa Giáo vụ. Vài hôm sau, tôi gặp Vương Cương tại nhà ăn, nom nho nhã, chừng 30 tuổi. Chỉ vậy thôi. Thoạt đầu tôi cũng không thấy anh có gì đặc biệt, thậm chí còn nghi ngờ các cô giáo của trường quá dễ dãi trong việc đánh giá. Một người đàn ông như vậy mà có thể là “ngôi sao” của họ thì thật là khó hiểu. Rồi tiếp xúc nhiều hơn, tôi dần phát hiện đúng là anh có sức hấp dẫn. Không chỉ hội đủ những ưu điểm mà một người đàn ông nghiêm túc cần có, anh còn rất hóm hỉnh, biết cảm thông và luôn đem lại cho người khác cảm giác thoải mái.
Sau đó tôi còn biết Vương Cương chưa từng kết hôn, cũng chưa có cả người yêu, và riêng điều này khiến tôi thấy lạ. Một người đàn ông xuất sắc như thế, tuổi tác cũng không còn ít ỏi gì, sao vẫn còn độc thân trăm pằân trăm vậy? Nhớ có lần một đồng nghiệp nữ trêu tôi, “Mễ Lạc này, cậu cũng đựơc đấy chứ, sao vẫn chưa chịu yêu ai? Tớ thấy cậu và Vương Cương đẹp đôi ra phết.” Mấy cô gáio khác cũng hùa vào. Tôi tuy ngượng nhưng không phải không xốn xang. Kể ra cũng thật lạ, sau khi bị họ trêu chọc, mỗi lần gặp Vương Cương tôi lại không khỏi bấn loạn, và đâm ngày càng có tình cảm với anh. Như đã kể, tính tôi hễ gặp đựơc người đàn ông mà tôi thích thì tức khắc chủ động theo đuổi, không biết nói gì cũng cố tìm lời mà nói. Tóm lại, tôi bắt đầu nghĩ cách để đựơc gần gụi anh.
Không ngờ anh cũng có ý tương tự. Vương Cương thú thật rằng ngay từ lần đầu thấy tôi anh đã có cảm tình. Tôi thì nói, “Anh là người đàn ông đầu tiên khiến em có ý nghĩ kết hôn”. Đó là lời nói thật. Trước khi gặp anh tôi đã từng yêu, từng ân ái với người yêu, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến hai từ “hôn nhân”. Nhưng 3 năm trứơc, đúng ngày Lễ Tình nhân, khi Vương Cương trịnh trọng tặng ba bông hồng, tôi đột nhiên ôm chầm lấy anh và nói, “Chúng ta lấy nhau đi, lấy nhau đi!” Cảm giác đó thật đặc biệt. Đến khi đó chúng tôi mới trao nhau nụ hôn.
Nhanh chóng, hai đứa lo chuẩn bị đám cưới. Cũng chính từ khi đó, lần đầu tiên tôi cảm nhận đựơc tầm quan trọng về sự trinh trắng của phụ nữ đối với người chồng đầu tiên của mình. Đó là hôm tôi khoe với cô bạn thân rằng tôi sắp lấy chồng. Cô ấy chúc tụng không ngớt rồi đột nhiên hạ giọng hỏi tôi có còn giữ được nó không. Tôi đáp, “Không, mất từ năm 18 rồi.” Nghe vậy, cô ấy giật mình, chau mày lại. “Cậu cẩn thận đấy. Đàn ông là rất cố chấp chuyện đó. Có người tuy không nói ra song lòng đầy ấm ức, thậm chí thay đổi cả tính tình rồi dẫn đến ly hôn cơ đấy.” Tôi thở dài, “Quan trọng đến thế sao? Nếu quả là anh ấy chỉ coi trọng cái đó thì tớ chả muốn cưới nữa.”
Nói thực, tôi luôn cảm thấy hai từ trinh tiết là rất bất công đối với phụ nữ. Mà còn trách ai khi chính mình lại cứ tự đặt mình vào vị trí thứ yếu? Mất công nghiên cứu bao nhiêu sản phẩm làm nở ngực để làm gì? Có quảng cáo đã in đậm câu Làm phụ nữ “cực” hay! Nói trắng ra. Cái “cực” này chỉ là để cho cánh đàn ông xem. Bao nhiêu ảnh trang bìa báo chí xanh xanh, đỏ đỏ hầu hết là phụ nữ, nom thật xinh đẹp, rực rỡ nhưng thực tế vẫn là tồn tại để đàn ông nhìn ngắm. Rồi tại sao lại cần tới Phẫu thuật vá màng trinh? Không những thế, phẫu thuật này còn đựơc quảng cáo rầm rộ. Nó chứng tỏ phụ nữ có chứơng ngại về tâm lý, luôn áy náy về chuyện thất thân. Bao nhiêu cô gái sắp lấy chồng đã phải lo lắng điên cuồng về chuyện cái đó không còn lành lặn? Còn cánh đàn ông thì sao? Tại sao thượng đế không tạo cho họ cái màng đó nhỉ? Nói thật, chỉ vừa nghe đến việc phụ nữ phải đi làm phẫu thuật khôi phục lại cái đó là tôi đã tức điên lên. Thiếu gì cô gái chưa từng ân ái nhưng ai dám bảo đảm cái đó hoàn toàn không bị thương tổn? Từ khi đi học, có cô gái nào không phải chạy, nhảy, leo trèo trong môn thể dục…?
Nghe tôi phản ứng vậy, cô bạn lập tức nhắc nhở phải cân nhắc kỹ nếu không muốn mắc sai lầm lớn. Rồi cô dẫn ra ví dụ.
“Tớ có một con bạn cứ day dứt chuyện mình không trinh trắng nên một hai định nói thật với chồng. Tớ bèn khuyên, “Đó là lỗi của cậu, chỉ là do cậu bị bọn xấu lẻn vào hiếp khi đang ngủ, và cậu không có lỗi.” Nhưng cô ấy vẫn kể ra với chồng. Kết quả, chồng đồi ly hôn. Cậu xem như vậy, ai khốn nạn hơn, ai ích kỷ hơn?” Cô bạn tôi nói xong thở dài than vãn, “Thật không ngờ, kẻ bị trừng phạt lại chính là người muốn sống trung thực để giảm bớt nỗi đau trong lòng.”
Thật sự chỉ có vậy mà ly hôn sao? Câu chuyện cô ta kể làm tôi lo lắng. Cô bạn vội an ủi.
“Nhưng vẫn có cách giải quyết. Phải tuyệt đối giữ bí mật. Đó mới là cách lựa chọn tốt nhất để chuyện này được êm thấm.” Nói đến đây, mắt cô ta ánh lên chút xảo quyệt, hạ giọng thầm thì, “Hồi trước, để tránh rắc rối, tớ chọn lễ cưới vào đúng ngày thứ tư sau kỳ kinh. Chẳng phải họ muốn nhìn thấy vệt hồng hồng sao? Chúng ta có thể để họ nhìn thấy, trêu cho vui!” Chúng tôi phá lên cười. Cô ấy nói tiếp, “Không phải tớ ranh mà gì, chỉ vì thực ra chả còn cách nào khác. Một là vừa dẹp tan được mọi ngờ vực, hai là ai có thể chứng minh chồng mình cũng là trai tân? Như vậy coi như cũng có chút công bằng.”
Đựơc truyền kinh nghiệm, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn, cảm thấy cũng có chỗ để dựa vào. Trước khi về tôi cảm kích nói với cô bạn, “Cưới xong, nhất định phải mời cậu đi ăn riêng một bữa.” Cô bạn cười đáp, “Tất nhiên, ăn mừng thì không thể thiếu được rồi, nhưng nhất định phải tính thời gian thật chuẩn đấy nhé. Vẫn sạch bong ra là cậu gay go đấy!”
Có lẽ đó là bài tính khó nhất đời tôi. Nhưng cuối cùng tôi cũng có đáp số. Ngày thứ hai trước hôn lễ, rút cục thì điều tôi mong chờ cũng tới. Hôm đó Vương Cương cũng phải nạgc nhiên vặn hỏi vì thấy tôi vui vẻ khác thường. Tôi nháy nháy mắt ra vẻ bí mật, “Không nói cho anh biết.” Tất nhiên là anh không chịu, cứ tra tới tận cùng. Tôi đành phải bịa rằng đựơc một người họ hàng gửi tặng bộ trang phục mà tôi rất thích.

Rồi cái đêm tân hôn cũng tới. Tuy hôm đó cả hai đều rất mệt, nhưng nằm trên giường chưa ấm chỗ Vương Cương đã kéo tôi vào lòng. Lúc đó tôi cực kỳ căng thẳng, một mặt vừa phải tỏ ra nồng ấm với chồng, một mặt thầm cầu khẩn, “Thời khắc quan trọng đã đến, xin đừng xảy ra sơ sót gì.”

Bực mình là chồng tôi hôm đó, động tác vừa mềm mại, chậm chạp, lại vừa nói nhiều. Ôm ấp nhau chán, đột nhiên anh nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm giọng hỏi, “Em yêu, đây là lần đầu tiên của em phải không?” Tôi lập tức dùng ngay ánh mắt cứng cỏi đáp lại, “Đương nhiên là lần đầu rồi.” Chồng tôi tươi rói mặt mũi. Nói thật, lúc nhìn vào mắt anh tôi rất day dứt. Nhưng sự việc đã đến nước này thì đành phải nghiến răng cho xong thôi.

Thời gian trôi thật chậm, đợi mãi, cuối chồng thì chồng tôi mới nhẹ nhàng đi vào cơ thể tôi. Không cần nghĩ ngợi gì, tôi lập tức kêu đau và cũng lập tức, chồng tôi dừng lại, đưa miếng giấy cho tôi. Khi nhìn thấy dấu tích trên miếng giấy, chồng tôi mừng phát run lên.
“Cảm tạ trời đất!” Tôi thở dài.

Chồng tôi nói, trứơc đó anh cũng rất căng thẳng. Nếu không thấy gì chứng tỏ sự trong trắng của tôi, nhất định anh sẽ vỡ mộng. Rồi anh đau khổ kể ra cuộc tình năm năm về trứơc. Anh rất yêu người con gái đó, chỉ mỗi tội cô lại thẳng thắn kể ra đã từng trao thân gửi phận cho người yêu trứơc anh, khiến anh luôn cảm thấy khó chịu, đến mức cuối cùng phải chia tay nhau. Từ đó anh không yêu ai nữa, bởi đã mất lòng tin vào phụ nữ, cho tới khi gặp tôi.

Nghe anh kể, tôi sợ quá, may mà được cô bạn quý cảnh báo trước. Nếu cứ theo tính cách tôi, nhất định tôi cũng sẽ kể thật với anh mọi chuyện ngay trong đêm tân hôn. Và như vậy, thật không dám tưởng tượng vợ chồng tôi sẽ có kết cục ra sao. Nghĩ lại càng thấy đáng thương cho người phụ nữ khi phải diễn kịch cả trong đêm tân hôn.

Nhưng bây giờ ngẫm lại thấy lần “lừa đảo” đó cũng đáng giá, chúng tôi luôn sống trong hoà thuận, hạnh phúc.


Chương 5

CHUYỆN ẤY CỦA MỘT KẺ LÃNG TỬ
nam, 31 tuổi, Tổng giám đốc một công ty thương mại ở Bắc Kinh.
Nhật ký phỏng vấn: Tôi tới biệt thự của anh ta ở ngoại ô Bắc Kinh. Một khu vườn nhỏ, hoang dã, một căn nhà trang trí rất có phong cách. Mùa đông ở Bắc Kinh khô cằn, ngoài cửa sổ hầu như không có gì đáng nhìn. Anh ta rót mời tôi ly rượu anh đào rồi tự rót cho mình loại thức uống gì đó mà tôi không biết gọi tên.
Tôi là một kẻ lãng tử, một công tử phóng đãng rất đúng tiêu chuẩn. Trước đã như vậy, bây giờ lại càng vậy. Người không hiểu thì bảo rằng tôi là con cái của kẻ thuộc tầng lớp thuợng lưu nên sẵn tiền chơi bời. Một nhận định sai lầm, rất lớn. Họ đâu hiểu rằng từ sau 16 tuổi tôi đã không chủ động chuyện trò với bố tôi nữa. Tôi hận ông bỏ rơi mẹ tôi, khi bà cần ông chăm sóc nhất.
Kể ra bố tôi cũng thật phóng đãng. Từ nhỏ đến lớn, tôi nghe không ít những thì thầm vụng trộm về thói trăng hoa của ông, trong đó có cả đứa bạn học cùng cấp III với tôi, trông rất đáng ghét. Một lần tôi quăng cặp sách của nó lên trên bục giảng, nó bèn chửi tôi là “thằng con của lão bố lưu manh”. Rồi nó hét ầm trứơc lớp rằng bố tôi chuyên lừa lọc, gạ gẫm phụ nữ. Bặm trợn, bố láo như tôi mà cũng không mặt mũi nào phản ứng lại. Vài ngày sau, có cảm giác bạn học đều thầm thì chỉ trỏ sau lưng tôi, đúng là mất mặt. Bố đứa con gái đó quen với bố tôi. Tôi đoán đó là những điều nó nghe lỏm được.
Có một ông bố như vậy thật xấu hổ. Lớn khôn lên, tôi gặp vài người phụ nữ từng có quan hệ với bố tôi, kể cả người đang là vợ ông bây giờ. Tôi thấy những kẻ đó về nhan sắc, cốt cách đều không thể bì được với mẹ tôi. Họ rất dung tục, tầm thường. Vì thế tôi càng khinh bố tôi hơn.
Điều đáng tự hào là trong suốt quá trình trưởng thành, không hề có bất cứ chuyện gì tôi phải nhờ vả vào quyền lực hay uy danh của ông bố ấy. Bất luận là thi đại học, tìm việc khi ra trường hay kinh doanh như hiện nay tôi đều tự lực. Tôi tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, hiện đang làm chủ một công ty thương mại tiếng tăm… Đó chính là thành tựu của bàn tay khối óc kẻ làm đàn ông như tôi. Đương nhiên, tôi càng tự hào hơn là đã chăm sóc mẹ tôi rất tốt, giúp bà có một cuộc sống không những đầy đủ mà còn sang trọng, được mọi người kính nể.
Nhưng tôi không hạnh phúc, vì cuộc sống riêng tư lại rất loạn xị, mặc dù tôi không hút thuốc, không uống rượu, cũng không cả cờ bạc hoặc gái điếm. Song tôi lại là gã đàn ông khét tiếng trong tình trường. Không thể đếm chính xác số phụ nữ đã lên giường với tôi, nhưng ít nhất cũng không dưới hàng chục. Trong thời đại này, với một gã đàn ông có ngoại hình khá, lại có thành tựu về sự nghiệp như tôi thì việc đưa một phụ nữ lên giường chẳng có gì là khó khăn cả. Thực ra, phần lớn phụ nữ mà tôi quan hệ đều chủ động dâng hiến, nhưng đương nhiên, đối với dạng đàn bà như vậy, tôi chỉ… làm cho biết mà thôi. Bởi tôi không thể tôn trọng một phụ nữ dễ ngã vào tay đàn ông như họ. Tôi coi thường họ từ trong xương tủy. Tuy nhiên, điều này không liên quan gì tới việc tôi vẫn vô cùng cuồng nhiệt trên da thịt họ.
Tôi cũng gặp, nhưng rất hiếm, những người đàn ông nghiêm túc. Còn bạn bè xung quanh phần lớn đều giống tôi, bất kỳ cô gái nào tự tìm tới cũng không từ chối, chỉ cần không xấu quá là được. Chuyện mà cánh đàn ông thường bàn tán với nhau, xuôi ngược hồi lâu rồi cũng lại liên quan tới phụ nữ. Tôi thường nghe bọn họ khoe khoang, rồi thách đố nhau, xem kẻ nào ngủ đựơc với gái nhiều hơn. Họ không chỉ so sánh về số lượng, mà còn về tuổi tác, xấu đẹp, thậm chí cả về to nhỏ của bộ ngực để rồi lắm khi to tiếng cãi vã. Thật đáng xấu hổ cho đàn ông.
Nhưng tôi dám khẳng định loại đàn ông này trong xã hội không nhiều. Một người phụ nữ, trừ gái điếm, khi đã tự nguyện lên giường với đàn ông thì không thể không có một chút rung động. Còn bọn đàn ông, chỉ cần có chút ý nghĩ tham lam, hám lạ... là đủ điều kiện để hành sự. Thậm chí đôi khi đàn ông chẳng cần có tình cảm gì vẫn làm tình đựơc với người phụ nữ bất kể họ tình cờ gặp hay quen biết đã lâu. Phải chăng đó chỉ là cái phần CON trong họ làm việc đó. Và đó chính là sự khác biệt giữa hai giới.
Đó cũng chính là nguyên nhân khiến tôi không định lấy vợ. Mà có lấy nhất định phải lấy bằng được một cô gái còn trinh trắng. Nhưng thời buổi bây giờ, tôi không tin còn có thể tìm gặp được cô gái đó nữa, trừ khi vào truờng cấp I, chứ nữ sinh cấp II, cấp III bây giờ cũng khó đảm bảo còn trong trắng, còn sinh viên đại học thì khỏi phải bàn.
Riêng với các nữ sinh viên tôi càng có quyền nói nhất, vì đã từng ngủ với hơn vài cô trong số họ. Những cô gái đó thật ngơ ngác, tới mức nực cười. Chỉ cần mời họ đi ăn vài bữa, mua tặng vài món quà, tất nhiên không rẻ quá song cũng không cần giá trị quá, kèm thêm vài câu nói êm tai, là họ tự nguyện và sốt sắng cởi bỏ quần áo luôn. Tôi nhớ có một nữ sinh còn hân hoan nói là đựơc kết bạn với người đàn ông như tôi, cô ta sẽ học hỏi được nhiều hơn, nhận thức được nhiều hơn về xã hội, về con người… Đó là ấn tượng của tôi về các nữ sinh đại học. Tôi không nói tất cả, nhưng cũng nhiều không đếm xuể. Tuy nhiên, nói cho chính xác, thì tôi cũng có gặp đựơc một số sinh viên rất bảo thủ, sống chết kiềm chế. Song cũng một phần do tôi nôn nóng, muốn đựơc việc ngay. Nếu chịu khó dành thêm thời gian và tâm trí, nhẫn nại hơn, tô son trát phấn kỹ hơn, tôi tin kết quả sẽ khác.

Có thể nói, tôi sống càng phóng túng bao nhiêu thì càng mất đi lòng tin vào phụ nữ và hôn nhân bấy nhiêu. Nếu kết hôn để rồi cuối cùng cũng ly hôn, tôi thà ở vậy còn hơn. Nói thực là trong 3 năm trước khi quen biết Hàn Lệ, tôi cũng đã từng nghĩ đến hôn nhân, đã từng nghĩ sẽ sống một cuộc sống ổn định, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn không thể dắt tay nhau đi đến phòng cưới, mặc dù Hàn Lệ đã trao tặng tôi sự trinh trắng của nàng.


Chương 6

ĐỪNG ĐEM TRINH TRẮNG RA DỌA TÔI


Người kể: Vương Đào, nam, 33 tuổi, phóng viên một tờ báo ở Bắc Kinh.

Nhật ký phỏng vấn: tôi chưa gặp được người mà tôi muốn phỏng vấn. Nửa tháng sau, tôi nhận được một lá thư điện tử do anh ấy gửi đến. Anh tự viết câu chuyện của mình.

Nếu như được (hay phải?) kết hôn một lần nữa, tôi thề sẽ không lấy chuyện vị hôn thê còn hay không còn trinh trắng ra làm tiêu chuẩn lựa chọn. Cuộc hôn nhân trước đây thất bại đã dạy tôi rằng chỉ có tình yêu thật sự mới có hạnh phúc, những điều kiện khác đều chỉ có giá trị xem xét, rút ra bài học mà thôi.

Từ một người đàn ông mạnh mẽ tự tin, tràn trề sức sống, tôi trở thành kẻ cô độc, kẻ thất bại trong hôn nhân. Trong những năm tháng sau này, người mà tôi tự nguyện mất nhiều thời gian nhung nhớ nhất lại là Văn Hi, cùng với mối tình không đáng được gọi là tình yêu giữa chúng tôi. Còn 1 năm trước, cuộc hôn nhân dài 6 năm đến phát chán giữa tôi và cô vợ Lưu Lâm đã trở nên giả tạo và nực cười đến lố bịch. Và trớ trêu là cả 2 người phụ nữ này đều ban tặng sự trinh trắng của họ cho tôi.

Bảy năm trước, tôi quen Văn Hi ở 1 quán bar. Cô là nhân viên phục vụ tọi đó. Lần đầu tiên nhìn thấy Văn Hi tôi đã bị gương mặt cô hút hồn, vì thế tôi thường tới quán đó 1 mình, không phải để uống, mà chỉ để được ngắm cô. Lúc đó tôi đâu nghĩ cô lại sẽ trở thành người đàn bà đầu tiên của đời mình. Do là khách quen nên tôi cũng dần thân với Văn Hi và được biết cô là sinh viên Học viện Ngoại ngữ, tới đây làm thuê không phải để kiếm tiềnmà để tìm gặp và kết thân với người nước ngoài rồi tìm đường xuất ngoại. Khi nói ra điều đấy tôi thấy cô rất chân thành. Tôi thích tính nết Văn Hi, mặc dù cô không che giấu sự coi trọng cuộc sống vật chất của mình. Tôi là người đàn ông thích sống trung thực và truyền thống. Những phụ nữ mà tôi đã từng tiếp xúc thật hiếm ai giống như Văn Hi. Tôi chìm đắm trong tình cảm ngưỡng mộ chen lẫn chút yêu đương rụt rè.
Nhưng tôi đâu ngờ được… Một tối, quán bar đang lúc vắng khách, khi tôi bước vào thì thấy Văn Hi và ông chủ đang cãi nhau ầm ĩ, hình như là chuyện tiền nong gì đấy. Rồi tôi nghe ông chủ quát, “Không muốn làm thì cút!” Văn Hi đáp, “Không làm cũng được, nhưng phải trả hết lương ngay bây giờ vì đến tiền xe đi về trường tôi cũng không có.” Ông chủ nhiếc móc, “Có gan đánh khách hàng mà không có gan đi bộ về trường ư?” Rồi ông ta lại nói sẽ không trả cho cô một xu lương nào. Văn Hi dù sao cũng chỉ là cô gái yếu ớt, trước gã đàn ông lưu manh như vậy đành phải khóc mà quay đi. Khi bắt gặp cái nhìn thương cảm của tôi, Văn Hi lau nước mắt bước đến.
Trước đó, chúng tôi đã trở thành bạn bè thân thiết, không chuyện gì mà không kể cho nhau nghe. Tôi bèn gọi cho cô ly nước ngọt và đưa cho một tờ giấy. Cô vừa lau nước mắt vừa chửi lão chủ quán. Rồi cô cười với tôi mà bảo hôm nay quả là ngày đen đủi, nào ngồi trên xe buýt bị móc mất ví tiền, nào tới quán làm thì một gã khách háo sắc đụng tay chạm chân sờ soạng, nào cô vừa tát cho hắn một cái thì không ngờ bị hắn tát lại hai, rồi lại bị ông chủ mắng là đắc tội với vị khách quan trọng, đuổi việc luôn… Tôi cười và an ủi rằng, xảy ra nhiều chuyện không may như vậy, chắc hẳn tiếp theo sẽ là chuyện tốt cả, ông trời nào nhẫn tâm bắt những cô gái xinh đẹp như cô phải chịu oan ức. Văn Hi cười, hỏi tôi sao đột nhiên trở nên hóm hỉnh? Thấy cô cười, lòng tôi nhẹ nhõm đi nhiều. Sau đó, Văn Hi đột ngột hỏi, với vẻ không tự nhiên, rằng có thể cho cô ngủ nhờ một đêm ở nhà tôi không? Tôi lặng đi một lát, không ngờ cô đưa ra câu hỏi đó, thậm chí tôi còn nghi ngờ tai mình nghe nhầm. “Đến chỗ tôi ngủ sao?” Tôi hỏi lại. Văn Hi gật đầu, ỉu xìu, bảo tôi không muốn thì thôi. Lẽ nào tôi lại không cơ chứ? Nghe tôi hăng hái giải thích thái độ vừa rồi, Văn Hi chạm cốc với tôi tỏ lòng cám ơn.
Lúc đó ở Bắc Kinh, tôi thuê căn hộ nhỏ gồm 1 phòng khách, 1 phòng ngủ, điều kiện cũng không được tốt lắm. Nhưng Văn Hi bảo còn gấp mười điều kiện trong ký túc xá của cô. Đêm đó Văn Hi nằm ngủ trên giường còn tôi ngủ ở xalông phòng khách. Trước khi ngủ, tôi làm mấy món ăn. Văn Hi uống với tôi chút rượu và chúng tôi trò chuyện rất nhiều. Văn Hi kể gia đình cô sống tại một thị trấn nhỏ ở miền Nam, kinh tế không khá lắm, vì thế sau khi lên đại học, cô đã tự nhủ với mình sau này nhất định phải kiếm thậ nhiều tiền để đền bù cho cha mẹ. Chuyện này tôi có thể hiểu được. Rất nhiều cô gái sở dĩ có khát vọng vật chất mạnh mẽ phần lớn đều do hoàn cảnh kinh tế quá khó khăn. Sau đó, Văn Hi còn kể cho tôi nghe chuyện yêu đương của cô mà bây giờ tôi không còn nhớ rõ lắm, chỉ nhớ cô đã yêu khoảng mấy người và toàn là cô bỏ người ta, đều với lý do họ không thật lòng với cô. Văn Hi nói cô không hề tính toán nhưng nếu lấy chồng thì phải là một người giàu có, chứ không nhất thiết phải yêu hay không.
Nghe Văn Hi kể về những người đàn ông khác, tôi thấy không vui, có lẽ vì đã có tình cảm với cô. Nhưng tôi biết giữa tôi và Văn Hi sẽ không xảy ra chuyện gì, vì tôi quá bình thường, lại không có tiền, không có tí hấp dẫn nào, cùng lắm chỉ được coi là một người đàn ông tốt bụng mà thôi. Cho nên đêm đó không hề xảy ra chuyện gì mặc dù chúng tôi cùng ở một nhà.
Hôm sau tôi đi làm. Trước khi đi, Văn Hi còn đang ngủ. Chiều trở về, tôi thấy căn phòng đã thay đổi, gọn gàng hơn rất nhiều. Cô đã giúp tôi quét nhà, giặt quần áo. Điều này khiến tôi bất ngờ vì biết Văn Hi vốn rất lười. Rồi tôi nhìn thấy mấy dòng chữ cám ơn của cô để lại trên mặt bàn vi tính, còn dặn dò tôi nên chú ý vệ sinh, đừng dồn quần áo bẩn thành một đống không chịu giặt. Đọc xong, tôi bật cười, lòng cảm thấy ấm áp.
Tối hôm sau, tôi nhận được điện thoại của Văn Hi, giọng rất trẻ con, đáng yêu và nghịch ngợm. Cô bảo muốn khoe với tôi cái tin cô mới nhận được. Đó là thông báo nhập học của một trường đại học ở Mỹ. Ba tháng sau, tốt nghiệp đại học, cô có thể đi Mỹ hcọ tiếp. Tôi cười, “Tối qua chẳng phải đã nói rồi sao. Chuyện rủi ro qua rồi thì chuyện tốt lành ắt phải tới.” Cô cũng cười mà đáp, “Đúng, đúng!” Rồi như để tỏ lòng cảm ơn, trước khi lên đường, cô nhất định phải mời tôi ăn một bữa. Tôi cười mà nhận lời nhưng lòng không khỏi nhói đau vì chỉ ba tháng nữa thôi người tôi thầm yêu trộm nhớ sẽ đi xa, và sẽ chẳng bao giờ tôi được gặp lại.
Không ngờ ba ngày sau tôi đã gặp Văn Hi.
Tối đó, tôi đang xem tivi, bỗng nghe có tiếng gõ cửa. Mở ra, tôi thấy Văn Hi mặt hoen đầy nước mắt, lại có vẻ như đang say, khắp người toàn mùi rượu. Cô vừa bước vào đã nôn ngay ra sàn. Tôi hỏi đã xảy ra chuyện gì, cô không đáp. Tôi dìu cô lên giường rồi lại ra xalông nằm. Bỗng nghe tiếng cô gọi, Tôi đi vào phòng, thì ra cô đang nói mê. Tôi chỉ biết ngồi bên cạnh nhìn cô ngủ. Đột nhiên cô vùng dậy ôm chầm lấy tôi, khóc mà nói rằng không muốn đi Mỹ, chỉ muốn sống cùng tôi. Tôi thất kinh, lẽ nào…. Và khôgndám tin đó là sự thật. Văn Hi ôm tôi rất chặt, nước mắt cô thấm đẫm áo tôi, bảo tôi là người đàn ông tốt nhất mà cô gặp được, tốt hệt như ông bố cô. Ba năm trước, ông đã qua đời.
Tới giờ, tôi vẫn không hiểu Văn Hi thích tôi ở điểm nào. Tôi không đẹp trai, không nhiều tiền, lại cũng không khéo dỗ dành phụ nữ. Nhưng tới giờ tôi vẫn tin rằng cô thật lòng thích tôi, mặc dù có thể đó chưa phải tình yêu. Càng khiến tôi khó tin hơn là Văn Hi đã tặng tôi đêm đầu tiên của cô. Nhiều năm qua, tôi vẫn tự vấn mình tại sao Văn Hi lại làm như vậy?
Hôm đó Văn Hi nằm trong lòng tôi, khóc rất lâu, bảo biết thừa tôi đã thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, và tới quán bar cũng chỉ vì muốn được nhìn thấy cô. Tôi không phủ nhận. Rồi cô hỏi tôi có muốn làm tình với cô không? Tôi không biết phải trả lời ra sao. Tất nhiên là tôi muốn, nhưng sao bất ngờ thế?
Tôi mới nghĩ vậy chứ chưa kịp trả lời, Văn Hi đã cởi bỏ hết quần áo, nồng nhiệt vuốt ve khắp người tôi. Nào tôi đã có chút vốn liếng gì về chuyện này. Như nhận ra, Văn Hi hỏi, “Trước đây đã từng… chưa?” Tôi bảo đây là lần đầu tiên, cô khóc, lắp bắp nói rằng rất cảm động. Tối đó, Văn Hi đem theo nước mắt vào giấc ngủ. Còn tôi thì thức chong chong ôm người tình, cánh tay được cô gối đầu lên tê cứng mà không muốn rút ra.
Hôm sau, tôi vẫn đi làm hư bình thường, khi Văn Hi còn đang ngủ. Trở về, tôi lại thấy căn phòng không những được quét dọn sạch sẽ hẳn, quần áo bẩn được giặt mà trên bàn còn bày mấy món ăn, xem ra nấu nướng cũng không đến nỗi. Khi bước vào phòng ngủ, tôi giật mình thấy trên vải trải giường có vết máu.
Trên bàn máy vi tính, tôi thấy chữ Văn Hi để lại: Rất xin lỗi, em không có nhiều thời gian giúp anh giặt ga trải giường, đó là dấu vết trinh trắng em tặng anh. Em biết nhất định anh sẽ bất ngờ. Dạng con gái như em lẽ nào vẫn còn trinh trắng? Nhưng điều đó không quan trọng nữa, vì ngày mai em đi Mỹ rồi. Tha lỗi cho em đã lừa anh. Không phải em sang đó du học, mà là lấy chồng, một người Mỹ. Có lẽ em sẽ không quay về đâu. Chúng ta cũng không có dịp nào đựơc gặp nhau nữa. Anh hãy cố gắng tự chăm sóc mình, nhớ chăm giặt quần áo. Thức ăn trên bàn, anh đặt lại cho nóng. Có hợp khẩu vị anh không? Đây là lần đầu tiên em làm cơm cho đàn ông ăn, trừ bố em ra. Tạm biệt anh, người đàn ông của em!
Đọc xong, tôi nặng nề ngã vật ra giường, không tài nào hiểu nổi tất cả những cái này là có nghĩa lý gì. Tôi tới trường cô học nhưng không tìm được Văn Hi, cách nào cũng không tìm ra nổi. Cô lại không cho tôi số điện thoại. Bảy năm rồi, tôi không biết tin tức gì về cô ấy. Mối tình đầu của tôi, người đàn bà đầu tiên của tôi, đã vụt hiện vụt biến trong cuộc đời tôi như vậy đó.
Chỉ đến khi đã từng trải tôi mới hiểu tại sao hồi đó Văn Hi lại làm thế. Cô đã không muốn đem cái đêm đầu tiên quý giá của người con gái cho ông chồng Mỹ mà cô không mấy yêu kia. Và tôi không thể không khâm phục cô, cho tất cả mà không mưu cầu gì, không đòi báo đáp gì. Phụ nữ như vậy rất hiếm. Còn lại phần lớn đều giống như Lưu Lâm vợ tôi, lúc nào cũng gào lên, “Tôi đã cho anh tất cả, anh nhất định phải yêu tôi, phải có trách nhiệm với tôi.” Cái tất cả mà cô ấy nói cũng chính là cái đêm đầu tiên đó.
Lưu Lâm là đồng nghiệp của tôi, một phụ nữ rất bình thường. Cô ấy nói đã thích tôi ngay từ hôm đầu tiên tôi đựơc phân tới toà báo này làm việc, thậm chí dần dà mê mẩn tôi đến mất cả lý trí. Còn tôi lúc đó không ghét cũng chẳng thích gì Lưu Lâm, nói chung ít để ý tới.
Sau khi Văn Hi ra đi, một thời gian dài tôi chìm trong phiền não. Không chỉ vì cuộc sống mất đi một cái đẹp, một cảm giác rung động mà còn thêm vào biết bao tiếc nuối, đau thương vì tôi không tìm lại được cô. Rồi tôi thành nghiện quán bar, cứ hết giờ làm là tới đó, vừa mượn rượu giải sầu, vừa để lưu luyến lại không khí trước đây, bởi dù sao tôi và Văn Hi cũng quen nhau ở một chỗ tương tự.
Nếu chiều hôm đó tôi không đem theo Lưu Lâm thì có lẽ đã chẳng phải chịu cuộc hôn nhân đau khổ này. Lưu Lâm tuy không có gì hấp dẫn nhưng tính tình được cái mềm mỏng. Hôm đó cô ta bỗng nói muốn đi uống cùng, và tôi đã không phản đối. Có một cô gái hầu bạn tất nhiên là hay hơn một mình, huống hồ dung mạo Lưu Lâm cũng không đến nỗi nào.
Kể ra cũng lạ, khi đi ngang quán bar mà tôi và Văn Hi đã quen nhau, Lưu Lâm cứ kéo tay ti6 vào, bảo quán này rất đặc biệt, nên vào cho biết. Từ khi Văn Hi ra đi, tôi không còn tới đây nữa, vì không muốn nhìn lại cảnh cũ mà chạnh lòng. Quán vẫn như xưa, nhân viên vẫn là các cô gái trẻ trung, ưa nhìn, và tệ nhất vẫn là lão chủ cũ. Thấy tôi, ông ta vội vã tới chào hỏi, song nhớ lại lúc ông ta quỵt tiền lương của Văn Hi, tôi lại sôi lên sùng sục. Không biết Văn Hi bây giờ ở đâu, có con chưa…? Đột nhiên trong đầu loé lên câu hỏi ấy, lại thấy ngậm ngùi.
Hôm đó tôi uống nhiều hơn bình thường, và nói rất ít. Và tôi say, đến mức Lưu Lâm dìu về đến cửa nhà, ngay cả chìa khoá tôi cũng không móc ra nổi. Cuối cùng vẫn al2 Lưu Lâm giúp tôi mở cửa. Tất nhêin là tôi còn nôn ra đầy sàn nhà. Lưu Lâm vội giúp tôi lau chùi dọn dẹp, tìm quần áo sạch cho tôi thay và hỏi cì sao tôi lại uống nhiều như thế. Tôi không đáp. Cô ta dìu tôi lên giường, lấy kh8an lau mặt ướt ấp lên trán tôi, và đột nhiên tôi ôm chầm lấy Lưu Lâm. Cô ta có chống cự không, tôi không nhớ nữa, nhưng tôi nhớ mình có hôn cô ta, nhớ khi cởi quần áo cô ta ra đã bị cự tuyệt, còn bị cô ta lớn tiếng trách mắng, nhưng tôi chẳng thèm để ý, cứ dùng sức đè cô ta xuống giường.
Chỉ đến khi Lưu Lâm hét lên một tiếng xé tai, tôi mới choàng tỉnh. Nhìn thân hình loã lồ cùng dáng vẻ đau đớn của cô ta, tôi sợ quá, lặp đi lặp lại những lời xin lỗi, nhưng khi nhìn thấy dấu vết trên tấm ga giường thì tôi biết rằng lời xin lỗi đó chẳng có tác dụng gì.
“Tôi còn là con gái, anh sẽ phải gánh trách nhiệm.” Đó al2 câu nói đầu tiên của Lưu Lâm mà khi tỉnh rượu tôi được nghe, song còn chưa kịp ân hận tôi đã ngã lăn ra ngủ tiếp. Chỉ đến hôm sau, tỉnh dậy, tôi mới nhâậ thức được tội lỗi đó và thấy không có lý do gì để trốn trnáh trách nhiệm của mình, bất luận lúc đó Lưu Lâm có là con gái hay là đàn bà.
Vì thế, hôm sau các đồng nghiệp được nhìn thấy Lưu Lâm cầm tay tôi bước vào cơq uan và dùng ánh mắt kiêu ngạo tuyên bố rằng chúng tôi đã yêu nhau. Không biết lúc đó trông tôi thế nào, nhất định phải nực cười lắm.
Tôi và Lưu Lâm yêu nhau như vậy đấy. Kể từ đó, Lưu Lâm như biến thành một con người khác, ghê gớm và vô lý hết sức. Khi tôi không thuận theo điều gì, cô ấy luôn nói, “Em đã cho anh sự trinh trắng của em, anh phải nghe em.” Câu nói có tác dụng hơn thanh bảo kiếm, chỉ cần nghe cô ta nói vậy, tôi lập tức im re. Đúng thế, trên thế gian này, còn thứ gì quý giá hơn trinh tiết của phụ nữ cơ chứ.
Rồi tôi làm một việc mà các đồng nghiệp cho rằng rất bình thường, là điều đương nhiên phải làm: kết hôn với Lưu Lâm, rồi đẻ ra một đứa con, theo đúng kế hoạch của cô ấy.
Nói thật, trong nhiều năm qua, tôi luôn cố gắng yêu vợ tôi, nhưng đã hoàn toàn thất bại. Điều khiến tôi không thể chịu đựng nổi là mỗi lần, dù oan uổng, ấm ức với ai hoặc thấy tôi không tốt với mình, thì Lưu Lâm đều coi là vì đã trao tôi sự trinh trắng đó mà cô phải chịu vậy. Tôi nghe nhiều đến phát chán, phát ghê tởm. Nếu nói vì chuyện đó mà tôi phải gánh trách nhiệm thì không phải al2 tôi đã gánh bằng cách kết hôn với cô rồi sao?
Phải thừa nhâậ một điều rằng Lưu Lâm rất yêu tôi, nhưng đó là thứ tình yêu chiếm đoạt. Cô ấy kh6ong cho phép tôi được quan hệ với bất kỳ phụ nữ nào, cũng không cho tôi đi uống rượu với bạn bè vào buổi tối, chỉ luôn muốn tôi ở bên cô. Lưu Lâm đã không thể hiểu thế nào là tình yêu, cũng không hiểu được phải làm sao để trở thành người vợ tốt. Cô ta rất lười, hiếm khi dọn dẹp nàh cửa, cũng không biết trang điểm thế nào cho có sức sống một tí, sáng sủa một tí. Tệ nữa là cũng không biết làm sao để thoả mãn nhu cầu của chồng trong chuyện gối chăn. Nói thẳng ra, cô ta luôn nghĩ rằng vì đã cho tôi cái lần đầu tiên ấy, nên được quyền tác oai tác quái với tôi. Thật là nực cười! Hồi đầu tôi còn nhường nhịn nhưng sau thì quát mắng, thậm chí còn đánh cô ta nữa. Tôi là phóng viên, cũng được coi là người có chút văn hoá, biết đánh vợ là không tốt nhưng không thể không đánh được. Sau khi có con, tôi rất hiếm khi sinh hoạt cợ chồng, và nỗi chán ghét vợ ngày càng tăng.
Vì con, tôi cố kéo dài mãi mới đề nghị ly hôn. Cô ta nhất định không chịu, còn thề rằng sẽ thay đổi, nhưng sau đó vẫn vậy. Tháng Chín năm ngoái, toà án cho chúng tôi chia tay.

Đó chính là cuộc hôn nhân nực cười của tôi. Tôi không biết những phụ nữ như vợ cũ của tôi có nhiều hay không nhưng tôi biết có nhiều cô gái cũng rất coi trọng chuyện tinh tiết. Họ cho rằng đã cho đàn ông cái lần đầu tiên của mình thì có nghĩa mình đã hy sinh một cái gì rất to lớn, bèn lấy đó là lý do đòi đền đáp. Nhưng theo tôi, bất luận đàn ông hay phụ nữ cũng không nên quá coi trọng chuyện đó. Không có tình cảm tốt đẹp thì nghĩa là chẳng có gì với nhau.


Chương 7

KHÔNG TÌNH YÊU, TÔI ĐÁNH MẤT MÌNH


Người kể: Mã Giai, nữ, 22 tuổi, sinh viên một trường đại học ở Bắc Kinh.

Nhật ký phỏng vấn: Tôi và Mã Giai ở Tiền Cựu hát karaoke 2 tiếng đồng hồ. Sau đó, cô chỉ cần nửa tiếng đã kể hết câu chuyện của mình. Một cô gái rất thẳng thắn.

Nói thật, lần đầu tiên của tôi rất thảm hại, mỗi lần nhớ lại đều thấy mình rất đáng thương.

Tôi năm nay 22 tuổi, đang là sinh viên năm thứ ba. Nói thế nào nhỉ? Tôi cảm thấy mình là người đứng giữa phái tân tiến và phái bảo thủ. Tôi có thể lý giải và thông cảm được rất nhiều chuyện, chẳng ạhn như chuyện tình một đêm, tình yêu trên mạng… nhưng tôi không thích hoặc không thể bắt chước họ.
Thực ra cũng không phải do tôi kiêu ngạo gì, chỉ do chưa gặp được người tôi có thể yêu.
Để được tự do, tôi thuê nhà ngoại trú, chung với 3 cô bạn khác. Bốn cô gái sinh viên tuổi đôi mươi, song chỉ có mình tôi còn là trinh nữ. Nói thật, sống cùng “họ”, tôi luôn cảm thấy phải chịu một áp lực, một cảm giác áp lực kỳ lạ. Nói ra thì buồn cười, những gì ba người bọn họ nói hay làm thường ảnh hưởng tới tâm trạng tôi.
Vương Nghệ và tôi là bạn cùng lớp từ thời cấp III. Lúc đó Vương Nghệ đã thân thiết với một bạn nam trong lớp, cứ hai ngày lại nhận được 1 thư tình. Có lúc Vương Nghệ còn đem thư ra đọc cho tôi nghe một vài đoạn, như để tôi chung hưởng hạnh phúc của nó, khiến tôi không khỏi ghen tị.
Tôi còn nhớ một lần Vương Nghệ và bạn trai cãi nhau, bạn kia tức khí nhảy từ tầng ba xuống đất, gãy chân, chấn động khắp trường. Tôi đưa Vương Nghệ, nước mắt như mưa, tới nhà thăm bạn trai. Khi đến nơi, tôi rất biết điều, bèn kiếm cớ đi ngay, còn Vương Nghệ thì ở lại tới quá nửa đêm mới về. Hôm sau Vương Nghệ nói với tôi là muốn lấy anh ta, muốn yêu anh ta suốt đời. Tôi còn nhớ điệu bộ của nó lúc đó: mắt nhìn xa xăm, miệng cười chúm chím, lời nói quả cảm, dường như chỉ sau một đêm đã trải qua vô vàn chuyện. Tôi đoán chắc hẳn từ cái đêm đó Vương Nghệ đã không còn là trinh nữ.
Nhưng chỉ ba tháng sau khi thất thân, Vương Nghệ và người yêu đã bỏ nhau. “Chúng ta vẫn chưa đủ chín chắn”, bạn trai Vương Nghệ buông một câu như vậy, điệu bộ còn dễ dnàg hơn là vứt bỏ quần áo cũ. Chẳng bao lâu, anh ta đã có một cô gái còn nồng nàn hơn Vương Nghệ.
Cuối cùng một hôm, Vương Nghệ nhốt mình trong phòng, lấy dao cứa ba nhát vào mạch máu cổ tay. Khi bà mẹ phát hiện, máu đã lênh láng ra tận cửa, phải nằm bẹp trên giường bệnh mất ba tháng, may mà còn sống. Thời gian dần trôi, Vương Nghệ như một con côn trùng lột xác sống dậy, đôi mắt trở nên linh hoạt hơn, thậm chí còn chớp qua đảo lại như sương mùa thu đầy tình tứ, xem ra rất vui vẻ. Chỉ đôi khi vết sẹo cũ mới ngưa ngứa.
Một cô bạn cùng phòng khác tên Tiết Nam, rất đơn giản. Khi thịnh hành băng vệ sinh bằng bông, cô ấy mua về dùng. Khi người ta nói con gái dùng băng vệ sinh bằng bông là không tốt, cô ta thay ngay. Khi thịnh hành đánh môi màu tím, đánh móng tay màu đen, dù đang đi học, cô ấy vụng trộm áp dụng. Rồi độc trên tờ tạp chí nào đó nói rằng cách đó đã lỗi mốt, cô ấy lại trang điểm thành thiếu nữ ngây thơ. Mỗi khi có ca sĩ ngôi sao nào tới biểu diễn ở sân vận động là y như cô ấy thức đêm xếp àhng mua vé, vào xem thì thế nào cũng hò hét khản cổ. Khi nhận được lá thư tình đầu tiên, Tiết Nam vừa run rẩy ngọt ngào vừa hoảng sợ. Rồi là trang điểm kỹ lưỡng để tới những góc tối om hẹn hò với người yêu. Tôi đoán, nếu anh bạn trai kia hô hào hiến thân vì tình yêu thì có chết Tiết Nam cũng hưởng ứng cho dù chính cô ấy cũng không rõ mình có yêu anh ta hay không. Luôn luôn không có chủ kiến, Tiết Nam kể rằng, sau khi xem chưa hết nửa cuốn phim khiêu dâm ở nhà người yêu, cô ấy đã không còn là con gái.
Một cô bạn khác nữa tên là Trần Hoan thì kể với tôi rằng không nhớ được mình thành đàn bà từ lúc nào và người đàn ông giúp cô làm việc đó tên là gì. Cô ấy nói chỉ nhớ là mọi việc xảy ra sau khi nhày nhót đêin cuồng và uống cho tới say mềm… Không thể nhớ nổi hình dạng gã đó ra sao, nhưng nhớ rõ rằng lúc đó rất đau.
Sống chung với ba cô này nói chung mọi thứ đều tốt, chỉ một điều ngại là duy nhất tôi còn trong trắng. Song tôi không ngại gì mà không dám nói với các cô ấy rằng tôi sẽ không ngốc nghếch như vậy, sẽ không dễ dàng đem sự trong trắng của mình trao bừa phứa cho bất kỳ gã đàn ông nào mà tôi không yêu, không tin tưởng.
Thí dụ, tôi sẽ không nửa đêm nửa hôm một mình dưới mưa đứng ở đầu đường chờ bạn trai, cũng không chỉ vì gã bạn trai nào đó mà tự nhốt mình torng phòng rồi bật gas lên vào một buổi chiều nào đó. Tôi cũng sẽ không ôm gối khóc lóc hoặc miêệg ngâậ thuốc lá, tay vác dao sùng sục khắp phòng. Tôi chỉ thích ngồi trên chiếc xalông mềm mại trong phòng khách, thoải mái tựa vào lưng ghế, dưới chân còn kê thêm chiếc ghế con. Và tôi sẽ mở hết cửa sổ cho ánh sáng rực rỡ ôm ấp khắp người.
Tôi luôn nghĩ tính tình mình lạnh nhạt, không hứng thú chuyện làm tình. Nhưng có một lần tôi và Trần Hoan cãi nhau, rất hăng, khi tôi chửi cô ấy là “đồ con gái không biết xấu hổ”. Trần Hoan bèn chống nạnh mà cười lớn mắng lại rằng “đồ gái trinh già không ai thèm”. Nghe vậy, tôi bực đến phát khóc. Thật mất mặt quá, bởi vì hoá ra người “hư hỏng” lại là tôi ư? Còn Trần Hoan thì đang cười vui thế kia?
Đêm đó, tôi tự thề với mình rằng không thể tiếp tục cuộc đời trinh nữ nữa. Song đến khi nghĩ cách phải “vứt bỉ” nó thế nào thì tôi chịu, vì thời gian đó tôi không hề có tình cảm với chàng trai nào.
Nhưng từ hôm đó, tâm tính tôi bắt đầu biến cải, ngày nào cũng để ý xem xét cơ thể mình. Nó đẹp, tôi biết thế, và đám bạn gái cùng phòng vẫn chả ao ước được có eo có ngực như tôi sao? Rồi cả thế giới, trong mắt tôi, như đều đã bị tước bỏ hết quần áo. Nhìn đám đàn ông đi lại trên đường, người nào người nấy vẻ ngoài sáng láng, mặt mũi nghiêm nghị, tôi cứ không khỏi nghĩ thầm: đám kia, sau khi cởi hết quần áo,

1 2 [3]4 5 6 7 8
Trang chủ
XtGem Forum catalog