XtGem Forum catalog

Tin nhắn sms xếp hình Chúc Mừng Năm Mới 2013

NhoNguoiYeu.Mobie.In

Wap Đọc Truyện Online Cho Mobile

Anh biết nói yêu không

Người đăng: admin Vào lúc: 18/11/2012 10:13, Thư mục: Truyện Tình Yêu
người tôi yêu có gì là sai trái?
Huống hồ, trước khi yêu nhau tôi đã thẳng thắn kể cho Nguỵ Vũ về người yêu cũ, còn hỏi thẳng liệu anh ta có chấp nhận nổi sự thậht là tôi không còn trinh trắng? Lúc đó, anh ta trầm ngâm rất lêu, cuối cùng đáp rằng không chấp nhất quá khứ, chỉ cần tôi sau này thật lòng yêu anh ta. Tới giờ tôi vẫn còn nhớ được vẻ dịu dàng, khoan dung đến bất ngờ của anh ta khi nói những lời đó. Nghĩ tới đây, lòng tôi thấy buốt giá và nghi rằng đàn ông đều là những động vật giả dối.
Đầu dây bên kia anh ta bắt đầu thú thật tâm trạng phải kìm nén suốt bao năm qua, bảo hồi đầu đúng là không để ý tới quá khứ của tôi, vì quá mê đắm tôi, tưởng tình yêu sẽ bù đắp lại tất cả. Nhưng ngay từ lần đầu tiên làm tình với tôi, trong đầu anh ta đã loé lên cảnh ân ái giữa tôi với người yêu cũ. Nhìn gương mặt và cơ thể gợi tình của tôi, trong anh ta không khỏi nảy sinh ý nghĩ “Trước đây, khi ân ái với người yêu cũ, cô ấy có cuồng nhiệt thế này không?” Đang ân ái mà cứ nghĩ ngợi lung tung, đủ biết nỗi đau lớn thế nào. Anh ta nói, dù đã làm tình với tôi nhiều lần nhưng chưa một lần nào hoàn toàn mãn nguyện, khi thì đau đớn, lúc lại ghê tởm song vẫn không thể không làm tình với tôi. Vậy mà, tôi dám thề với trời đất, mỗi khi ân ái với Nguỵ Vũ tôi đều rất thật lòng, không hề dính chút hình bóng cũ. Tôi vô tội. Sao anh ta cứ tự làm khổ mình trong sự tưởng tượng bệnh hoạn như vậy?
Tiếp đó anh ta bảo trong những đêm cô đơn anh ta luôn nghĩ tôi đang nằm trong vòng tay người đàn ông khác, bởi có vô vàn lý do thúc đẩy trí tưởng tượng về phía đó. Lý do thứ nhất là tôi chưa bao giờ chủ động mời gọi anh làm tình. Hai là theo anh ta quan sát tỉ mỉ, khi nói chuyện với những người đàn ông khác, tôi luôn vui vẻ, dọi dàng nhưng lại luôn bẳn gắt với anh ta. Rồi ba là… bốn là…
Không cần anh nói hết tôi đã thấy cáhn ghét kinh khủng cái thói nghi ngờ đầy hằn thù đó, cái kiểu tâm lý bệnh hoạn đó. Tôi chửi anh ta là vô lại, hạ lưu. Anh ta cũng lớn tiếng tuyên bố đã cáhn những ngày tháng phải chung đụng ba người trên một chiếc giường lắm rồi. Nghĩa là anh ta ám chỉ người yêu cũ của tôi.
Chiều hôm sau tôi xin nghỉ ốm, thu dọn hết những thứ anh ta để nhà tôi, mang tới vứt trả trên bàn làm việc của anh ta. Đuổi theo tôi ra tận cổng cơ quan, anh ta giận dữ tát tôi. Cái tát đó suốt đời tôi không quên được.
Hơn một tuần sau, anh ta gọi điện hỏi lần này có phải tôi thật sự mu6ón chia tay? Tôi nghiến răng bảo, “Đúng, đúng, suốt đời này và cả kiếp sau tôi cũng không tha thứ cho anh.”
Một tháng sau, tôi xin thôi việc, phần muốn cân bằng tâm lý, phần muốn đi tìm một công việc tốt hơn. Những ngày đó, hầu như tôi không ra khỏi cửa, tâm trạng ủ ê, cảm thấy mình bỏ phí bao thời gian và tình cảm vào một trò xuẩn ngốc, một người xuẩn ngốc, và bệnh hoạn.
Không ngờ, một buổi sáng, tôi nhận được điện thoại của mẹ anh ta, cho biết anh ta đang nằm cấp cứu vì uống nguyên chai rượu trắng và cả một lọ thuốc ngủ. Nghe xong, tôi mụ mẫm cả người, vừa khiếp sợ nhưng đồng thời cũng thấy ghê tởm. Tôi ghê tởm vì hành vi tự sát, thậm chí còn cảm thấy vở kịch cảu anh ta rất hoang đường, rất nực cười nên không hề thấy xúc động. Trái lại càng thấy tôi kông thể sống suốt đời với một ngươi đàn ông hơi một tí là đòi tự sát, chỉ khiến tôi luôn phải nơm nớp trong nỗi khiếp sợ. Tôi càng không thể sống với một người đàn ông mà trong lòng luôn cho rằng vợ mình là không trong sạch.
Nhưng tôi vẫn tới bệnh viện. Ánh mắt bố mẹ anh ta đầy căm giận, như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Nhìn anh ta nằm im lìm như người chết, tôi chỉ thấy sợ mà thôi.
Lúc ra về, tôi vuốt trán anh ta, thấy lạnh ngắt. Trái tim tôi cũng lạnh ngắt như vậy. Tôi biết, tình yêu mà tôi từng cho là rất đẹp đã kết thúc rồi, không thể còn một khoảng lùi nào nữa, bởi bố mẹ anh ta đã hận tôi khắc cốt ghi xương.
Đó chính là câu chuyện của tôi và càhng người yêu thích tự sát. Rất kỳ lạ, tôi 1đó nằm trong bóng đêm tĩnh mịch đầy ắp những hàoi niệm cũ, ánh trăng chiếu qua cửa sổ vào tấm ảnh cưới của vợ chồng tôi. Tôi đang nghĩ về chồng. “Chẳng hiểu anh có mắc căn bệnh tâm lý nào không?” Tôi không dám nghĩ tiếp, nếu không chính tôi sẽ trở nên không bình thường.

Sau khi xuất viện, người yêu “thích tự sát” cảu tôi lại gọi điện thoại tới và nói bằng một giọng rất đau thương mà giờ đây tôi càng thấy giả dối, mặc dù lúc đó suýt nữa trái tim tôi alại mềm yếu. “Em hãy cho chúng ta thêm vơ hội nữa, bởi vì tình yêu của anh với em quá sâu nặng, tới mức ngay cả cái chết anh cũng chẳng sợ nữa là.” Tôi chỉ nhớ được như vậy, hình như anh ta còn nói là đã không còn nghi ngờ tôi nữa.

Nhưng tất cả những điều đó giờ không quan trọng nữa. Cuộc tình ấy giờ đã trở nên không còn quan trọng nữa, bởi vĩnh viễn nó sẽ chỉ là hồi ức. Có thể tôi vẫn còn bị vấp phải tình cảm đau thương như vậy, vẫn còn phải rớt nước mắt như đêm nay, hoặc tôi cần phải nói to lên rằng, “Hỡi đàn ông, hãy nghĩ khác đi!”


17

TÌNH YÊU, SỰ HẤP DẪN KHÔN CƯỠNG


Người kể: Vương Lỗi, nữ, Bắc Kinh, 27 tuổi, nhân viên 1 công ty liên doanh nước ngoài

Nhật ký phỏng vấn: Hạnh phúc của 1 người có thể đọc rõ trên gương mặt. Bàn tay nâng tách trà của cô ấy trắng mịn, có vẻ được chăm sóc kỹ lưỡng

Bây giờ chỉ cần anh ấy yêu tôi là tôi mãn nguyện. 1 con người đòi hỏi quá cao về tình yêu, chưa chắc đã có được tình yêu

Tôi và người yêu thứ 3 đã làm đám cưới. Nhưng nếu được hỏi về cái đêm đầu tiên thì tôi sẽ phải thực thà mà đáp rằng nó không hề được trao gửi cho mối tình đầu hoặc cho người chồng vừa cưới, mà là cho “cái gì đó, người nào đó” ở quãng giữa, thật đấy.

Tôi biết yêu từ khi vào đại học, và có lẽ để cho tiện, tôi yêu luôn 1 bạn học, và lại học cùng lớp mới thật là tiện nữa. Từ thời kỳ đó, việc nam nữ sinh viên sống chung và có quan hệ tình dục với nhau trước hôn nhân đã chẳng còn khiến ai, kể cả thầy cô giáo và Ban quản trị Ký Túc Xá phải vò đầu bứt tai nữa. Nếu không khuyến khích việc đó tì họ cũng thản nhiên coi đó là chuyện tất yếu, tất nhiên. Vậy thì, có thể coi tình yêu của chúng tôi là trong sáng, thuần khiết lắm chứ tôi nhất định không để anh yêu cho ra yêu. Hôn nhau, vuốt ve nhau thì thoải mái nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Không phải vì tôi yêu anh ít hơn là anh yêu tôi, như anh thường nói dỗi vậy, mà có thể, theo tôi, ý thức về chuyện tình dục chưa được thức tỉnh trong tôi, tức là tôi chỉ cần được ở bên người yêu, được trò chuyện cùng anh, được anh hôn và hôn anh là đã đủ, đã thỏa mãn, không đòi hỏi gì hơn nữa. Tôi không căm ghét, không ghê tởm chuyện cởi bỏ quần áo ôm ghì lấy nhau, nhưng thú thực là lúc ấy tôi cũng chẳng hiểu gì về chuyện đó cả. Người yêu tôi chỉ ibết đòi và hỏi, không được thì gậin dỗi chứ nào có giảng giải, phân tích gì, vậy chắc anh cũng chẳng biết gì hơn tôi. Rồi tôi thấy qua phim, qua truyện, qua đám bạn nữ bô bô kể ra, rằng cái lần đầu tiên đó người phụ nữ bị đau ghê gớm, ai nấy đều la hét ầm ĩ, có người còn “tả” nó như lưỡi dao cắt ruột, rạch gan… Mà tôi thì rất sợ đau, hồi nhỏ, ốm yếu đến mấy nhất định cũng không chịu tiêm. Có lẽ đó là nguyên nhân khiến tôi cự tuyệt đòi hỏi của người yêu. Tôi giải thích với anh như vậy. Anh bảo rằng trước sau gì tôi cũng phải 1 lần chịu cái đau ấy, sao không chịu quách lúc này cho xong, cho từ nay hết sợ với chả sệt gì nữa. Được cái anh cũng chỉ “gạ gẫm” vậy chứ chẳng hề ép buộc, vì về bản chất, anh thực lòng yêu tôi lắm.

Yêu nhau được 3 năm, chúng tôi cùng tốt nghiệp đại học. Anh về quê nhận công tác, còn tôi được làm việc ngay ở thủ đô Bắc Kinh. Một hôm chúng tôi nói chuyện qua điện thoại, nghiêmtúc chưa từng có, để cuối cùng nhận ra rằng không thể duy trì tình yêu, vì điều đó là phi thực tế. Còn nếu cứ hứa hẹn chờ đợi vcà tin tưởng vào tương lai thì thật khó khăn và… chỉ là giày vò nhau thôi. Cuối cùng tôi ứa nước mắt (hình như đầu bên kia anh cũng vậy) chấp nhận chia tay. Tất nhiên là tôi đau khổ, cũng may là đau khổ không kéo dài. Cuộc sống mới mẻ sau khi ra trường và sự bận rộn tạo lập sự nghiệp khiến tôi không có nhiều thời gian gặm nhấm vết thương…

1 năm sau, qua sự giới thiệu của cô bạn đồng nghiệp, tôi có được tình yêu thứ 2. Phảinói yêu đương khi đã là 1 nhânv viên, 1 công chức rất khác xa khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Mối tình đầu, gặp gỡ, trò chuyện, biết chắc là đã yêu nhau mà cả năm sau mới dám hôn nhau, còn bây giờ, vừa dứt lời ngườiỏ của anh và tiếng Vâng của tôi là miệng anh đã nghiến ngấu môi tôi và bàn tay anh đã áp lên bầu vú tôi rồi, lại không phải bên bầu vú trùm ngoài trái tim mới ác chứ…

Rồi chỉ tháng sau (có nữa đồng nghiệp còn chê sao chậm thế?) chúng tôi đã 2 mà 1, nghĩa là tôi đã trao tặng anh đời con gái của mình. Không đau như tôi tưởng, nhưng cũng không “khoái lắm” như tôi nghe, được cái là sau đó tôi chẳng thấy áp lực nào đè lên mình cũng như chẳng mảy may hối hận gì.

Khi đó, tôi 22 tuổi, đã có ít nhiều được nhận thức về an toàn tình dục, an toàn sinh sản, và 1 vài thứ an toàn liên quan đến chuyện đó nữa nên điều mà tôi quan tâm nhất kà kiệu người yêu tôi có trở thành chồng tôi và chúng tôi, cả tôi lẫn anh ấy, có yêu nhau đến đầu bạc răng long được không? Thâm tâm tôi thì chả dám chắc. Không phải tôi không tin hay không yêu anh, mà chỉ vì nhịp bước của thành phố quá nhanh, quá gấp gáp.

Dù chưa cưới nhau, nhưng theo mốt hiện hành , chúng tôi vẫn thuê nhà sống chung, và tôi thực sự vui vẻ. Cả đêm quấn quít bên nhau vậy mà mỗi ngày anh gọi cho tôi không dưới 3 lần. Anh đi làm sớm hơn tôi, sáng ra, vừa đến công ty anh lập tức gọi về nói rằng xa nhau chưa đầy tiếng đồng hồ mà anh đã thấy nhớ tôi quá. Buổi trưa anh gọi tới cơ quan tôi, hỏi đã ăn chưa, ăn món gì, cóngon không? Buổi chiều trước khi về, anh gọi gọi điện hỏi tối nay muốn ăn gì, ở đâu? Vân vân… Tôi đã từng cảm tạ trời đất cho tôi chia tay người yêu cũ để được gặp anh, được nhận ở anh những săn sóc tuyệt vời này…

Anh còn hứa rằng, trong 3 năm sẽ hội đủ điều kiện để cưới tôi, rồi sẽ cùng tôi xây dựng gia đình trong mộng. Đó là cái đích lớn, vì trong 3 năm tới anh sẽ phải tích cóp được khoảng 30 vạn tệ mới đủ mua 1 căn nhà tạm coi là vừa ý. Thức ra, bố mẹ tôi có tiền, và đã mua nhà cho tôi, nhưng tôi chưa cho anh biết, sợ anh có mặc cảm đào mỏ, vả lại tôi cũng không muốn anh hỏi cưới tôi chỉ vì tôi là con nhà giàu có.

Nói là làm, anh hành động liền, chấp nhận làm việc ở chỗ xa hơn, vất vả hơn nhưng bù lại, tiền lương khá cao, khoảng 10 vạn tệ, bảo tôi rằng chỉ khi đủ tiền mới trở về Bắc Kinh mua nàh và là đám cưới với tôi. Năm đầu tiên, tháng nào anh cũng ít nhiều về thăm tôi, điện thoại đều đặn mỗi ngày và chúng tôi vừa nghe vừa nói vừa thút thít nhớ thương nhau. Rồi công việc của cả tôi và anh đều bận rộn hơn, chính tôi đưa ra cái đề nghị mỗi tuần chỉ nên điện thoại cho nhau 1 lần, để có nhiều thời gian hơn mà kiếm tiền và tạo dựng sự nghiệp. Anh chấp nhận. Cái “biện pháp” này sẽ dẫn tới kết quả gì hẳn ai cũng biết, dù chẳng cần nghe ai kể. Nghĩa là khoảng cáhc của những cuộc điện thoại, rồi sau đó, của cả những lần gặp gỡ, cứ thưa ra, cứ dài ra, như sợi cao su được kéo căng ra mã, tới hết mức.

Rồi đến 1 ngày, tôi được tin anh làm con rể ông chủ. Vợ anh nghe nói đẹp lắm. Chắc là trước khi quyết định anh đã không khỏi tính toán, nếu lấy cô ấy cũng đồng nghĩa với việc cất 30 vạn tệ vào tủ và khỏi quần quật ngày đêm – mưa nắng làm việc để tích cóp từng tệ gây dựng tương lai nữa.


18

KHÔNG SỢ YÊU PHẢI CON GÁI HƯ



Người kể: Triệu Canh, nam, 25 tuổi, thạc sỹ, sống ở Bắc Kinh

Nhật ký phỏng vấn: Trong vườn trường ngày lập thu, dưới gốc cây màu vàng kim, 1 nam sinh viên đẹp trai xuất hiện trước mặt tôi. Có cảm giác anh ấy như 1 người đang yêu chờ đợi cuộc hẹn chứ không phải là người chờ tôi đến phỏng vấn

Nói gì thì người đàn ông nào chả mong được hưởng sự trinh trắng của người mình yêu, song đó dường như chỉ là cái mong muốn về 1 sự hoàn hảo mà thôi. Trước khi quen tôi, cô ấy cũng có quyền làm tình với người mà cô ấy yêu chứ. Vì cớ gì mà ta không chấp nhận chuyện đó?

Bước vào tuổi thanh xuân, tôi như con chim ưng bị lạc đôi, khổ sở đi kiếm tìm 1 nửa của mình trong biển người mịt mùng mà không biết cái phần nửa đó rốt cuộc đang ở nơi chốn nào. Nỗi cô đơn suốt nhiều năm qua khiến tôi hoài nghi ông trời có lẽ ngay từ 9dầu đã quên không vứt phần nửa đó của tôi xuống trần gian, mà để quên trong 1 xó lạnh lẽo nào đó.

Trời sinh tôi đâu đến nỗi tồi., cao ngót mét tám, mặt mũi tuấn tú, đầu óc khôi ngô. Tôi không những có 1 việc làm khiến ối người ngưỡng mộ, mà tài năng của ôi cũng được mọi người công nhận, lắm kẻ ghét ghen. Gia đình tôi thì không nhiều tiền lắm của đến mức nứt đố đổ vách nhưng cũng được liệt vào hàng có của ăn của để, vì thế không phải không có dăm bảy cô gái xinh xắn và ngoan ngoãn xiêu lòng vì tôi nhưng oái oăm thay, tôi chẳng cứ ngay đơ ra với họ, lục lọi mãi trong lòng mà chẳng thấy có chút hứng thú nào. Rồi oái oăm thay, tôi lại thấy chỉ có “con gái hư” mới là 1 nửa còn lại của mình. Đó sẽ phải là 1 cô gái mạnh mẽ, có cá tính, dám khóc, dám cười, dám nổi giận, dám la hét mắng chửi. Tôi sẽ không cưỡng ép cô ấy phải phục tùng mình mà còn hy vọng cô ấy “dám” chi phối cuộc sống của tôi, sẽ tha hồ bắt bẻ, hoạnh họe tôi, thậm chí có thể là xé tan bộ trang phục mà tôi tặng cô ấy . Tiếng xé vải đó nhất định sẽ là thứ âm thanh tuyệt diệu, tôi nghĩ vậy.

Bạn bè nói rằng tôi có khuynh hướng tự hành hạ mình, nhưng họ làm sao có thể lý giải tình cảm ẩn náu tại sâu kín nhất trong lòng tôi? Trong cái thế giới buồn nản này, sự ôn hòa cung kính chỉ khiến tôi càng thêm chán ngán. Sự ngoan ngoãn và sức chịu đựng của các cô gái nhà lành không khơi dậy được ngọn lửa yêu của tôi. Bởi ngọn lửa này cần có dầu nóng bỏng, chứ không phải có dòng nước hiền hòa.

Tôi biết mọi thứ đó là do Phí Tư gây ra.

Năm thứ 3 đại học tôi quen Phí Tư, một “cô gái hư”, rung động ngay từ lần gặp đầu tiên. Mặc dù khi ấy còn chưa tròn 20 tuổi nhưng tôi có cảm giác mạnh mẽ rằng Phí Tư chính là 1 nửa của mình. Vào 1 chiều mùa hè nóng nực, tôi tới phòng ti vi của trường đề xem 1 trận bóng đá, tình cờ lại được ngồi cạnh nàng. Phí Tư không trang điểm gì, chỉ viết 2 chữ Cố lên trên mặt. Trong khi các cổ động viên nữ khác yên lặng ngồi xem bóng đá như xem 1 buổi hòa nhạc thì Phí Tư lại gào to hết cỡ bằng cái giọng lanh lảnh cổ vũ cho đội bóng mà nàng yêu thích. Cuối cùng đội bóng ấy đã thắng. Phí Tư nhảy cẫng lên ôm chặt lấy tôi, hôn tới tấp. Tôi mụ người đi, và khắc cốt ghi tâm những nụ hôn đó.

Từ đó bất kể nhìn thấy Phí Tư ở đâu tôi cũng lập tức bị hút tới bên nàng, cố gắng bằng mọi cách để nàng phải chú ý đến mình. Còn nàng thì vẫn cư xử tự nhiên và nhiệt tình, như vẫn hằng cư xử vậy, với tôi. Nàng khiến tôi mê mẩn. Tôi yêu nàng rồi.

Cuối học kỳ đó, trường chúng tôi tổ chức thi đấu bóng đá. Từ xa tôi đã thấy nàng trên khán đài nên cố len tới ngồi bên. Trận đấu diễn ra ngoạn mục và gay cấn. Từ đầu tới cuối trận nàng cứ túm chặt lấy tôi mà hò hét. Khi trận đấu kết thúc, nàng không ôm chặt lấy tôi mà hôn như lần trước, lại đột nhiên giật mạnh tay tôi ra chạy mất, bởi đội bóng mà nàng cổ vũ đã bị thua.

Tôi đuổi theo, vào đến rừng trúc cạnh trường, thấy nàng đang đứng dưới gốc hòe, đăm đăm nhìn lên cành cây cao. Tôi bước lại gần, hỏi “Phí Tư, sao thế” Nàng không nhìn tôi, giọng đau đớn “Mình đang tính lần sau nếu học vẫn thua thì mình sẽ trèo lên cây nào treo cổ cho dễ?” Trên thế giới sao có thứ con gái gì mà mê bóng đá tới mức mù quáng thế? Điều này khiến tôi thực sự kinh ngạc. “Cậu đúng là 1 fan bóng đá lý tưởng!” “Mình mê hay không mê, liên quan gì tới cậu?” – “Đừng giận. Mình rất kính phục cậu.” Tôi thốt ra. “Kính phục?” Nàng nhắc lại, quay đầu nhìn tôi 1 chặp rồi cười phá lên . “Không phải kính phục, chắc cậu yêu mình rồi, đúng không?” Tôi ngượng ngùng cúi đầu. Sự thẳng thắn (hay tự tin?) đến mức ấy khiến tôi không kịp chuẩn bị về tâm lý. “Đã yêu thì sao kó nói ra?” Nàng hỏi chẳng chút rào đón. “Mình… sợ cậu… từ chối…” Nói xong tôi tìm kiếm ý tứ trong ánh mắt nàng. “Cậu chưa hỏi thì làm sao biết được mình từ chối hay không?” Nói xong câu đó, tôi để ý thấy khóe miệng nàng hơi cười cười. Thế là tôi lấy hết can đảm hỏi nàng nghĩ về tôi thế nào.

“Chà, mình chưa tới mức yêu cậu, nhưng cũng không ghét cậu, thậm chí còn có cảm tình nữa. Chúng mình cứ thử xem sao nhé?” Nghe xong, tôi thấy mình bỗng hóa ra người hạnh phúc nhất thế giới. Như đứa trẻ, tôi ôm chầm lấy nàng.

Từ đó, chúng tôi giống như 1 cặp tình nhân, đi đâu cũng thành đôi. Phí Tư bề ngoài luôn dùng từ ngữ mạnh mẽ, chẳng có chút nữa tính nào nhưng sau khi thử yêu nàng tôi mới phát hiện ra rằng thực ra nàng rất đỗi dịu dàng. Đối với Phí Tư, mọi suy nghĩ hay hành động của tôi đều bị ý chí của nàng khiến cho di chuyển. Nếu nàng nói Đông, tôi quyết không thể là Tây. Nhưng cũng không vì thế mà tôi bị mất đi sự thăng bằng tâm lý lý do bị phụ nữ khống chế, lại còn thấy rất thỏa mãn. Nếu được sống với nàng thì chắc chắn cuộc đời tôi sẽ giàu ý nghĩa.

Học kỳ cuối cùng đã bắt đầu. Vào một tối cuối tuần, tôi và Phí Tư đi chơi công viên. Dù mới chỉ là yêu thử, song bắt chước các đôi yêu nhau thật, chúng tôi cũng náu mình trong một góc kín đáo. Phí Tư tựa lưng vào gốc cây, nói "Em thấy đã bắt đầu yêu anh." Rồi không để tôi kịp định thần, nàng ôm chầm lấy tôi, hôn lên môi tôi, đắm đuối. Yêu nhau một thời gian, tôi bỗng nảy ra ý định "nếm quả cấm", nhưng vì ngượng ngùng trước thái độ tự nhiên và thẳng thắn của nàng nên tôi chưa dám "xin". Vào một buổi tối sao đầy trời, chúng tôi lại tới góc khuất ở công viên ôn lại diễn xuất của trò chơi tình yêu. Cả hai cùng nằm dài ra trên bãi cỏ mềm. Bỗng nàng thản nhiên nói "Em thấy anh như rất muốn đi xa hơn nữa đúnh không?". Tôi thất kinh, không chỉ vì nàng quá hiểu tôi mà còn quá thẳng thắn vậy. "Thực ra, cũng là lẽ thường thôi. Em nghĩ, được ân ái với ngườ mình yêu sẽ là hạnh phúc tuyệt diệu nhất ở trên đời." Thấy nàng bình tĩnh vậy, tim tôi đập loạn cả lên. Thấy tôi cứ đần mặt ra, nàng âu yếm hôn tôi, thì thầm "Nhưng em cần phải nói cho anh biết, em đã không còn là trinh nữ. trước khi yêu anh, em từng yêu người con trai khác và đã trao gửi tất cả cho anh ta. Nếu không thể chấp nhận anh cũng đừng miễn cưỡng."

Không thể bốc phét mà nói tôi chẳng coi chuyện đó là gì. Người đàn ông nào mà chả mong được hưởng thụ sự nguyên vẹn của người phụ nữ mình yêu. Nhưng đó chỉ là cái mong ước về một sự hoàn hảo mà thôi. Trước khi quen tôi, ai cấm nàng được hưởng cái hạnh phúc đó với người nàng yêu, thậm chí kể cả khi người đó không yêu nàng. Và tôi thấy đây cũng chẳng phải vấn đề gì khó lý giải. Tôi im lặng giây lâu rồi nhìn nàng, cười và nói, chỉ cần chúng ta yêu nhau thì chẳng còn gì có thể cản trở được chúng ta. Nghe xong, nàng bèn dùng nụ hôn nồng nàn để trả lời tôi, còn tôi thì dùng sự vuốt ve thô vụng nhưng chân thành để bày tỏ mình.
Tiếp theo, chúng tôi thuê căn phòng nhỏ gần trường, bắt đầu cuộc sống chung. Không lâu sau, Phí Tư đã giúp tôi hiểu ra thế nào là niềm vui ân ái. Về chuyện này, tôi không đến nỗi ngờ nghệch nhưng nàng, với sự "thẳng thắn" bản năng đã khiến tôi được có những giây phút ngất ngây kì lạ, tuy đôi lúc nhìn bộ dạng khiêu gợi của nàng, bất giác tôi không khỏi nghĩ tới cảnh nàng đã từng như vậy với những người con trai khác.
Tưởng tượng vậy khiến tôi không vui nhưng cũng may, cảm giác đó rất nhẹ, và chỉ thoáng qua, bởi vì tôi đâu có một đối tượng hình dung cụ thể nào. Tôi đâu biết người yêu cũ của nàng là ai. Tôi nào hay nàng đã đong đưa với kẻ nào. Tất nhiên, tôi không hỏi, và nàng cũng không tự nói ra. Như vậy là hơn. Những chuyện ấy càng vui sâu chôn chặt càng tốt, và càng không có đối tượng hình dung cụ thể càng không gây nên vết thương lớn. Tôi chưa từng biết tới cảm giác làm tình với một trinh nữ, mặc dù hay được bạn bè truyền tụng về cảm giác đó, và tôi chỉ thấy người sung sướng, người đau đớn như vậy là một sự tàn nhẫn. Nếu một ngày nào đó, chẳng may tôi phải có quan hệ với một trinh nữ, chắc tôi sẽ cảm thấy day dứt lắm.
Những ngày tháng sống chung luôn là một trong những hồi ức đẹp đẽ nhất của cuộc đời tôi. Những ngày đó, chúng tôi hiếm khi xa nhau. Vì sắp tốt nghiệp nên việc học cũng không lấy gì làm nặng nề. Chúng tôi bên nhau suốt ngày, gần như có thể nói sống bằng hơi thở của nhau, hai tư trên hai tư giờ. Và tôi luôn tin hai đứa sẽ cứ yêu nhau như vậy cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay.
Sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại trường kiếm mảnh bằng thạc sĩ, còn Phí Tư xin được vào làm tại một công ty cách khá xa trường tôi. Để thuận tiện cho việc đi lại, nàng thuê một căn phòng gần nơi làm việc. Thế là cuộc sống chung của chúng tôi đứt đoạn. Tôi chẳng hề thấy khoảng cách không gian đó ảnh hưởng gì đến tình yêu của mình.
Nhưng rồi liên lạc giữa chúng tôi cứ ngày càng ít đi, và nếu có, cũng ngắn dần đi. Nàng luôn mượn cớ công việc bận rộn để giải thích cho sự thưa thớt đó, và không một lần chủ động điện thoại cho tôi, thậm chí tới hơn tháng trời cũng không tới trường thăm tôi lấy một lần. Lúc đầu tôi không cảm thấy gì bất thường, còn thầm bênh cho nàng. Mới đi làm chắc là bận lắm.
Mãi tới một buổi tối, khoảng nửa năm sau khi tốt nghiệp, Phí Tư bỗng gọi điện bảo có chuyện muốn nói, rồi hẹn tôi tới nhà nàng. Giọng nói trong điện thoại mách tôi rằng đã xảy ra điều gì không hay. Tôi vội kêu taxi đi ngay. Song nhìn nụ cười của nàng, bao lo âu, ngờ vực trong lòng tôi tan biến hết. Thì ra chỉ vì nhớ tôi, muốn gặp mà thôi. Lập tức nàng kéo tôi nằm xuống, vuốt ve tôi cuồng nhiệt khác thường, dường như muốn mượn việc này để giải tỏa điều gì đó. Nghĩ vậy, tôi bỗng đâm nghi hoặc, bèn hỏi nàng có bao giờ nghĩ tới chuyện làm vợ tôi không. Nàng đáp có, rồi xoay người ngủ mất.
Hôm sau, tôi ngủ dậy thì nàng đã đi làm. Nhàn rỗi chờ nàng, tôi ngồi chơi điện tử. Chuông điện thoại reo, Phí Tư gọi về, hỏi tôi đã đọc xong mảnh giấy nàng để lại chưa? Nói xong, nàng dập máy liền. Kỳ lạ thật, chẳng lẽ nàng lại có điều gì không thể trực tiếp nói với tôi được sao? Tính nàng đâu có vậy.
Tôi tìm thấy mảnh giấy trên bàn ngủ, được lọ nước hoa chặn lên. Đọc xong, tim tôi vỡ nát ra vì đau khổ. Nàng viết:
Suy nghĩ rất lâu, em mới quyết định chia tay, dù em ngày một thêm yêu anh. Chỉ bởi em thấy mình không thể là vợ anh được.
Cách sống của em, tính nết ương bướng và tùy tiện như em, nói một cách thông tục là con gái hư, chắc chắn anh đã nhận ra. Trong tình yêu của chúng ta, tất cả đều do em chủ động. Vì vậy em nhất thiết phải đi tìm một người đàn ông chinh phục nổi em, như vậy mới có thể đảm bảo được sự hoành chỉnh của hôn nhân. Còn anh thì lại là người đàn ông bị chinh phục. Nếu lấy nhau, sợ rằng em sớm muộn cũng sẽ vô tình gây thương tổn cho anh. Tình yêu đòi hỏi cảm xúc, còn hôn nhân lại cần lý tính.
Người yêu anh, Phí Tư
Tôi nằm lăn ra, chậm chạp nhớ lại từng chuyện một. hồi còn đại học, chúng tôi luôn hòa thuận và ngọt ngào như thế, vậy mà mới nửa năm sau khi tốt nghiệp, nàng đã lạnh nhạt, thậm chí có vẻ xem thường tôi. Thực khó mà lý giải nổi nếu nàng đã nhất định giấu tôi chuyện gì đó. Hay là nàng đã yêu ai khác? Tự nhiên tôi bỗng nảy sinh câu hỏi đó. Tôi không thể chia tay nàng dễ vậy, mà dù có chia tay, cũng nhất thiết phải làm rõ trắng đen.
Đi làm về, thấy tôi vẫn còn trong nhà mình, rõ ràng Phí Tư rất bối rối, một thái độ hiếm có nơi nàng. Khi Phí Tư hỏi tại sao chưa quay lại trường, tôi tức giận hỏi lại "Có phải em đang giấu anh điều gì không? Bỗng dưng đòi chia tay, phải chăng vì một lý do gì khó nói?" Nàng im lặng nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ rất lâu, dường như không nghe thấy gì hết. Tôi bèn hét lên, nói rằng dù phải chết cũng hãy để tôi chết một cách rõ ràng. Nhìn ánh mắt phẫn nộ của tôi, nàng đột nhiên oà khóc. Tôi hỏi hay là đã yêu người khác? Nàng lắc đầu. " Thế rốt cuộc là tại sao, tại sao sau khi tốt nghiệp lại biến thành một người khác?" Tôi gào lên, đau đớn nhìn nàng, tiếp tục. "Nếu không cho một câu trả lời chân thực, anh sẽ không cam tâm." Phí Tư nhìn tôi tựa hồ như thương hại, "Có phải anh nhất định muốn rõ thực hư?" Tôi gật mạnh đầu. Nhìn vẻ mặt, tôi hiểu nàng đã không còn tình yêu nữa. Nhưng tôi nhất định muốn biết sự thực, nếu không, từ nay đến chết tôi cũng không được sống yên.
Sau đó Phí Tư khóc và kể cho tôi nghe câu chuyện của nàng. Hai năm trước, khi chưa quen tôi, Phí Tư vẫn còn là cô nữ sinh ngây thơ, tính nết dịu dàng, khác hẳn với sự nóng nảy của nàng bây giờ. Một lần, do tình cờ, nàng quen với một thanh niên đẹp trai khỏe mạnh. Đó là một cầu thủ bóng đá, cũng có chút danh tiếng trong nước. Anh ta gặp Phí Tư, lập tức dính sét tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên và chủ động theo đuổi. Đáp lại, Phí Tư cũng yêu đắm đuối, dâng hiến trọn vẹn con người mình cho anh ta, lại còn mê luôn cả bóng đá. Nhưng ba tháng sau, anh ta rời bỏ nàng vì được chọn vào đội tuyển quốc gia, phải tập luyện với cường độ cao. Huấn luyện viên nghiêm khắc cấm tiệt tình dục, kể cả tình yêu, trong thời gian tập trung. Anh ta cũng rất đau khổ khi phải nói lời chia tay với Phí Tư. Theo nàng kể, tôi cò thể thấ nàng luôn ở thế bị dộng trong cuộc tình này, và đành bất lực chấp nhận kết cục chia tay. Nhưng chẳng bao lâu sau nàng đọc thấy trên báo cái tin người yêu cũ của mình đang bận rộn chuyện yêu đương với một ngôi sao điện ảnh. Từ đó, lòng nàng nguội lạnh, thề rằng chỉ coi đàn ông là đồ chơi thôi.
Phí Tư còn kể là trước khi gặp tôi, cuộc sống của nàng rất tệ, học hành thì chẳng ra sao, chỉ độc nhất thích xem bóng đá. Khởi đầu chỉ vì muốn nhìn thấy trên tivi người đàn ông mà nàng từng yêu say đắm, rồi sau đó biến thành tình yêu thực sự với môn thể thao này. Nhớ đến lần đầu quen nàng lòng tôi không khỏi nhói chút đau đớn. Nếu không phải vì gã cầu thủ nọ, Phí Tư đã chẳng mê bóng đá đến thế, và tôi cũng chẳng có duyên được gặp nàng.
"Nhưng sao còn mang kể ra câu chuyện cũ kỹ ấy?" Tôi hỏi. "Hay lại đã quay về với anh ta?" Phí Tư gật đầu, bảo cũng không ngờ được gặp lại, dường như ông trời không nỡ chia tay họ.
Buổi tối trước lễ tốt nghiệp, Phí Tư một mình tới quán bar, nơi trước kia vẫn thường hẹn hò với anh ta. Nàng nói hôm ấy không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà tự dưng nhớ anh ta da diết. Lại càng bất ngờ khi vừa bước vào quán bar đã thấy ngay anh ta, sau hai năm không gặp mặt. Và nàng bỗng dưng sợ, như xưa kia cứ tự dưng cảm thấy căng thẳng trước mặt anh ta. Nàng vừa định quay người bỏ đi thì bị anh ta nhìn thấy, và chạy tới chào. Họ nói về những chuyện sau khi chia tay. Từ lời anh ta kể, nàng biết anh ta đâu có yêu cô điện ảnh hay sân khấu nào, đó chỉ toàn là trò bịa đặt của báo chí. Trò chuyện mới chỉ chốc lát nàng lại thấy tình yêu trỗi dậy, và về ngủ luôn ở nhà anh ta. Sau đó họ vẫn tiếp tục gặp gỡ, làm tình, và giờ là quyết định kết hôn. Phí Tư ngần ngại nhìn tôi, nói."Đó là toàn bộ sự thật mà anh muốn biết"
Tôi ra khỏi nhà nàng trong trạng thái mê mụ. Bước đi trong màn đêm lạnh lẽo, tôi dần thức tỉnh lại. Tình yêu của tôi là thế đó. Tôi cười giễu cái số của mình. Lúc đó tôi mới ý thức được, đối với phụ nữ, người yêu đầu đời hoặc người tình đầu tiên đều có một vị trí đặc biệt. Những người yêu tiếp theo khó mà thay thế nổi trong một thời gian ngắn ngủi. Dù có yêu sâu đậm như tôi, kể cả đã làm tình với nàng, kể cả sẵn sàng và tình nguyện thế mạng để lấy lại tình yêu đã mất cũng không thắng nổi tình yêu, người yêu cũ của nàng. Nhưng tôi vẫn không thể hận nàng được. Cũng không hiểu sao, tới tận bây giờ, tôi vẫn tôn trọng nổi cái quyết định vô tình ấy của nàng?
Phải chăng chỉ vì cái sự trinh trắng đầu đời của nàng đã khiến tôi mất nàng? Tôi không biết nữa. Nhưng tôi biết rằng không phải vì thế mà tôi ngu ngốc tới mức cứ phải đi tìm một cô gái trinh để lấy làm vợ. Tôi không thực sự tin mình có thể hạnh phúc nếu yêu một cô gái chỉ được mỗi cái là chưa làm tình với ai. Tôi càng không tin cứ tìm được một cô gái như thế là có thể có được một tình yêu vững bền. Từ đó, tôi đâm ra hoài nghi tình yêu.

Phí Tư trong cuộc đời tôi đã trở thàng một dấu ấn sâu đậm. Mối tình tan vỡ khiến tôi rơi vào cơn trầm uất dài dặc, tưởng như vô tận. Rồi tôi cố gắng tiếp xúc với những co gái khác, hy vọng có thể đốt lại ngọn lửa tình yêu trong tôi. Nhưng vô ích. Đối diện với những cô gái chỉ biết e thẹn hoặc gọi dạ bảo vâng tôi không tài nào rung động nổi. Cũng giống người đã quen với rượu mạnh nay phải dùng các loại nước uống khác thay thế, chỉ thấy vô vị mà thôi.

Nếu tình yêu lại đến, chắc chắn rằng tôi chỉ có thể yêu nổi các "cô gái hư", có điều tôi sẽ không ảo tưởng trong tình yêu nữa.


19

ĐÊM ĐẦU TIÊN KHÔNG BẰNG MỐI TÌNH ĐẦU


Người kể: Phi Phi, hai tư tuổi, nữ, Thượng Hải, sinh viên học viện Ngân hàng.

Nhật ký phỏng vấn: Đây là lần thứ hai tôi đến Thượng Hải với mục đích duy nhất là phỏng vấn một cô gái có cái tên Phi Phi. Nhưng khi tôi đã đứng trên đất Thượng Hải, Phi Phi lại không muốn gặp mặt, chỉ thích tâm sự qua điện thoại. Tôi kệ, bảo vẫn chờ. Cuối cùng, tại quầy bar cao nhất củaảTung Quốc, ở tầng thứ 88 của toà nhà Kim Mậu, cô đã tới.

Trong ký ức của tôi không ngớt lặp đi lặp lại cụm từ lần đầu tiên. Chỉ cần tĩnh tâm lại là hàng loạt khuôn hình của mối tình đầu lập tức xuất hiện trong tim trong óc, lần lượt. Tâm hồn tôi như một bức màn ảnh rộng, đầu tôi như chiếc máy chiếu phim. Ngay cái đêm đầu tiên đó, tôi cũng không cho rằng có gì quá đặc biệt. Nhớ một lần tôi đọc được trên mạng, địa ý rằng phụ nữ suốt đời không thể quên được cái đêm đầu tiên trở thành đàn bà. Thậm chí, ngay cả trước giờ phút lâm chung, trong đầu họ cũng vụt loé lên gương mặt của người đàn ông đầu tiên. Thế nhưng câu chuyện của tôi lại chứng minh rằng quan điểm đó thật nực cười.

Người yêu thứ nhẩt của tôi tên là Thạch Lỗi, bạn cùng đại học, không cao to, cũng chẳng đẹp trai, được cái mặt mũi khôi ngô, sáng sủa. Vào mỗi dịp nhà trường tổ chức dạ hội, Thạch Lỗi lại trở thành ngôi sao. Anh còn ở trong đội văn nghệ nhà trường, chơi violon và guitar rất hay.
Thạch Lỗi là thần tượng của nhiều nữ sinh, có đêm dạ hội kết thúc đã lâu mà các cô còn vây quanh xin anh ấy chơi một khúc nhạc. Tôi thương chỉ nghe một tý rồi bỏ đi, bởi không tìm được lí do để tiếp tục ở lại. Thế nhưng, trước những vô số ẩn ý, hẹn họ, thậm chí cả những lời tỏ bày trực tiếp của các nữ sinh, Thạch Lỗi đều từ chối. Bởi vì lúc đó anh ấy đã có người yêu, là cô bạn cùng lớp từ cấp III, lại cùng đỗ một trường đại học, tuy khác khoa. Cô ấy thương xuất hiện đúng lúc, thay người yêu từ chối các lời mời mọc.

Có một đêm tôi đọc sách rất khuya, sáng đến trường muộn, đành đi từ cửa sau vào lớp. Thấy Thạch Lỗi đang một mình ở hàng ghế cuối cùng, tôi liền ngồi xuống bên. Và chúng tôi thì thầm những câu chuyện không đầu không cuối. Thạch Lỗi bảo với tôi, anh không chỉ thích âm nhạc, mà còn thích đọc sách. Lên lớp ở bậc đại học có thể ngồi lung tung, không cần đúng chỗ quy định, vì chẳng ai quy định cả. Vì quá tài hoa nên Thạch Lỗi hay bị cánh con trai ganh tị, dẫn đến ghét bỏ. Còn đám con gái, từ khi biết anh đã có người yêu, cũng tự động tránh xa. Do vậy ngoài những lúc nói về văn học và âm nhạc, anh thường trầm lặng, bởi không mấy ai dám ( hoặc thích?) ngồi cùng. Do cùng thích âm nhạc và văn học nên chúng tôi thường ngồi cạnh nhau. Cũng phải thú thật là, sau cái lần đầu ngồi chung đó, tôi thường cố ý đến muộn để có cớ ngồi cạnh anh.

Một buổi trưa nọ, tôi bắt gặp Thạch Lỗi say rượu, mặt mũi bừng bừng, hùng hổ đập phá trong lớp học. Bàn ghế đều bị anh đạp đổ, sách vở bị anh ném tứ tung, nhưng cả lớp ai nấy vẫn thản nhiên ngồi nhìn. Tôi nghĩ mãi không tìm được ra lý do để khuyên can, trộm đoán có thể anh thất tình. Sau đó anh bộc bạch với tôi rằng, khi một người đàn ông thực sự yêu một cô gái, sẽ không bao giờ nảy ra ý định chiếm đọat cô gái đó. (Nhưng khi đã trưởng thành, tôi lại được nghe những người đàn ông khác nói rằng, khi thực sự yêu một cô gái, bạn sẽ có khát vọng cực kỳ mạnh mẽ là phải chiếm đọat tất cả những gì thuộc về con người mà bạn yêu. Tôi không phải là đàn ông, nên không rõ quan điểm nào đúng). Thạch Lỗi nói với tôi câu này khi cả hai đang trong một tiệm ăn nhỏ. Anh còn bảo luôn coi người mình yêu như châu như ngọc, đến đụng mạnh cũng không nỡ. Nhưng cái cô gái anh yêu đó lại đi ăn nằm với một gã năm thứ tư cùng khoa, mà gã thì chỉ coi cô ta như một dụng cụ thoả mãn tình dục. Tôi chưa hề yêu ai nên không thể hiểu hết những gì anh đang nói, chỉ biết cứ nên dịu dàng và nhẫn nại mà nghe. Anh còn đưa tôi đọc một bức thư dài tới mấy trang rồi hỏi rằng anh khuyên người yêu như vậy liệu có được không.

Tôi nói, “Người ta đã dám hành động vậy, tức là một cách chứng tỏ không yêu bạn nữa, còn luyến tiếc làm gì?” Anh đáp, “Không đúng, hoàn toàn không đúng. Cô ấy còn yêu tôi, và chính vì còn yêu nên cô ấy mới đi ngủ với người con trai khác.”

Chúng tôi cùng uống bia, tôi cứng bụng vì buồn *********, đến không chịu nổi, đến đầu óc không còn minh mẫn để phân tích tình hình. Nhưng cái nhà hàng con con này lại không có nhà vệ sinh, cuối cùng tôi phải nhờ anh chỉ cho nơi gần nhất. Giải quyết xong chuyện tầm thường đó, đầu óc tôi mới sáng sủa trở lại, nhưng vấn chưa lý giải nổi rốt cục giữa họ đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi thất tình, Thạch Lỗi từ chối hết mọi lời mời vui chơi, nhất là tham dự dạ hội, ngay cả dạ hội của trường anh cũng ít dự, chỉ riêng việc tập đàn là chưa bỏ.

Gia đình tôi ngèo, tâm tính tôi lại quá nhạy cảm nên từ nhỏ đến lớn rất ít bạn thân, mãi cho đến khi gặp được Thạch Lỗi. Do cả hai cùng cô đơn nên chúng tôi thường rủ nhau đi ăn cơm, xem phim, nghe nhạc...

Nhà Thạch Lỗi ở phố Đông, cách con sông Hoàng Phố là đến phố Tây. Bố mẹ anh lại được phân thêm căn phòng mười mét vuông ở phố Tây nên những lúc cần yên tĩnh đọc sách hay tập đàn anh thường tới đó. Còn tôi, do bố mẹ hay cãi lộn nhau về chuyện tiền nong nên tôi thường về nhà muộn, đôi khi rất muộn. Về cơ bản là ông bà không quản lý được tôi, và dù có được, họ cũng chẳng buồn quản lý. Tôi thường đến căn phòng của anh ba hoa đủ chuyện thời con nít, bàn luận về thiên văn địa lý, về văn chương, âm nhạc. Lạ một cái là chúng tôi chỉ trò chuyện một lúc thấy đã nửa đêm. Cũng có lúc cả hai chẳng nói gì, anh tập đàn, còn tôi xem sách.

Cô nam quả nữ một phòng, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng là điều dễ hiểu, nhưng tôi và Thạch Lỗi lại không hề xảy ra chuyện ấy mới lạ. Ngoài nụ hôn lúc vào má khi trúng môi, anh chỉ vuốt ve bờ vai tôi. Bởi đối với tình yêu tinh thần của chúng tôi, mọi thứ thuộc về vật chất đều không quan trọng. Khi giữa hai người không cần đến ngôn từ mà vẫn có thể hiểu nhau thì tình dục khó mà xen vào nổi. Tình dục, rốt cuộc chiếm bao nhiêu phần trăm trong tình yêu?

Một tối mùa đông lạnh giá, sau khi ăn uống qua quýt, anh nói sau này dù không định đi tu cũng sẽ không kết hôn, mà chỉ muốn tìm một người con gái bầu bạn suốt đời về tinh thần. Tư tưởng quái dị của anh chỉ mình tôi mới có thể hiểu, nhưng làm sao tìm ra nổi người con gái đó, mặc dù trong lòng tôi lại âm thầm nhận lời. Tối đó, chúng tôi trò chuyện với nhau rất tâm đắc, chủ yếu về âm nhạc. Dưới sự hướng dẫn của anh, trình độ guitar của tôi tiến rất nhanh, còn có thể đệm theo violon cho anh nữa.

Lúc đó đã một giờ đêm, không còn xe bus chạy. Nghĩ đến vịêc phải một mình trong màn đêm giá buốt để trở về cái gia đình cũng buốt giá không kém, tôi run cầm cập, dù vẫn đang ngồi trong văn phòng ấm áp của Thạch Lỗi. Tôi nói, “Cho em ở lại nhé, em không muốn về.” Anh im lặng gật đầu. Tôi hỏi tiếp, “Liệu có sao không?” Anh đáp “Không sao.” Tôi lại hỏi, “Nếu đột nhiên mẹ anh tới thì sao?” Anh bảo làm gì có chuyện đó, nửa đêm rồi, ai đến. Tôi ỡm ờ “Anh có muốn giữ em ở lại không?” Anh cười “Tùy em thôi.” Tôi do dự khá lâu, thực lòng không muốn đi bộ một tiếng đồng hồ về nhà, còn đi taxi thì tiền lại không có.
Tôi bình thản và lặng lẽ cởi quần áo, chỉ giữ lại bộ đồ lót. Thạch Lỗi không buồn liếc tới, vẫn cắm cúi chơi đàn. Tôi thì chẳng dám nhìn lúc anh cởi quần áo. Chúng tôi chui vào chăn, cùng nằm trên chiếc giường đơn của anh mà không ôm nhau. Lòng tôi tràn ngập sự ngọt ngào, như có khúc nhạc đồng quê đang dạo, không vương chút ý niệm xác thịt, dù chỉ là thoáng qua. Hơn nữa, tôi còn chưa biết nó sẽ diễn ra như thế nào. Trong thế giới lạnh lẽo và cô đơn đó, tôi chỉ cần nghệ thuật và hơi ấm, tôi nghĩ anh cũng vậy. Chúng tôi cứ nằm như thế, nín thở, không biết tiếp theo là sẽ ra sao.

Đúng lúc đó, tôi nghe có tiếng lịch kịch ở cửa, và thấy ánh trăng lạnh lẽo hắt vào hai chiếc đèn treo song song trên tường. Hoảng hốt, tôi nhìn ra. Anh lập tức dùng ngón tay bịt miệng tôi lại. Rầm một cái, cửa bật mở, mẹ anh xuất hiện. Chẳng lẽ mẹ con anh lại có mối thần giao cách cảm? Sao thường nhật bà không hề tới, mà lại đúng đêm nay? Anh không dám xuống giường, chỉ quay lưng lại như muốn che kín lấy tôi đang co rúm trên giường. Tôi nhắm tịt mắt, chờ đợi những lời sấm sét đổ xuống.

Căn phòng vỏn vẹn 10 mét vuông, hai đứa lớn đùng như chúng tôi tôi làm sao mà trốn với nấp được. Nhìn cái cảnh trai gái nằm bên nhau ( chứ không phải trai trên gái dưới), mẹ anh mất hẳn sự nho nhã, thanh tao của một tri thức, hét chửi anh luôn, “Cho mày một phòng riêng để có điều kiện mà nỗ lực học chữ luyện đàn, chứ đâu phải để mày bày ra cái trò khốn nạn này. Mà cả hai đều mới tí tuổi đầu, người chưa ra người, ngợm chưa ra ngợm, con trai, mày muốn tao tức chết ư?” Thạch Lỗi lúng túng, “Con có làm gì đâu, con...con không hề làm gì. Mẹ, nói nhỏ thôi, được không?” Nhưng đầu óc mẹ anh chỉ còn nghĩ đến chuyện mắng chửi cho sướng mồm. “Mày lại còn kêu tao nói nhỏ à? Vậy sao không tự biết cai quản mình? Không tự quản được thì quay ngay về nhà. Hẳn nào tao cứ trằn trọc bất an, không tài nào ngủ được, sợ mày xảy ra chuyện gì nên mới chạy tới đây. Không ngờ mày lại làm cái việc đáng xấu hổ này. Đứa con gái này là ai? Mày đã làm gì nó chưa?” Tôi kéo chặt chăn trùm đầu, ao ước tai điếc luôn.

Mẹ anh to tiếng quá, đánh thức hết mấy nhà hàng xóm. Ai nấy đều vùng dậy, đổ tới xem. Cửa phòng mở toang, họ chen chúc ngó vào, xầm xì bàn tán. Lúc đó, tôi như một con câm, không những ước ao tai mình điếc mà còn muốn mắt bị mù luôn, không nhìn thấy, không nghe thấy gì.

Cuối cùng mẹ anh cũng tỉnh lại, nói với hàng xóm: “Xin lỗi, xin lỗi, không có chuyện gì đâu. Thật ngại quá, làm mọi người phải tỉnh giấc. Xin hãy về ngủ tiếp đi”. Anh cũng như vừa sực tỉnh cơn mê muội, kéo mẹ ra ngoại rồi đóng cửa đánh sầm. Tôi không khóc nhưng mụ mẫm hết cả, tay này vớ áo, tay kia tóm quần, lẩy bẩy chui vào. Cũng như mọi khi, anh không tiễn tôi về. Tôi, vẫn mình tôi trong bóng đêm lạnh lẽo, chỉ nghe rõ tiếng chân mình, không nghĩ gì, muốn cũng chẳng nghĩ được gì, về đến nhà.

Hôm sau tôi không đi học. Hai ba ngày tiếp theo vẫn không. Tôi ốm, mắc bệnh viêm gan A lúc đó đang rất phổ biến ở Thượng Hải, và phải nằm viện mất hai tháng.

Tôi không trách anh, chỉ hận ở chỗ sau khi tôi phải hcịu ô nhục lớn vậy mà anh không thèm tới anh ủi, rồi điện thoại không gọi, thư cũng không viết. Tôi, với tính tình ương bướng, cứ nhẫn nhịn chịu đựng hàng trăm thứ dày vò và bệnh tật, nhất định không đi tìm anh.

Thật ra bệnh viêm gan của tôi chỉ cần nửa tháng là khỏi, có thể lại tiếp tục đi học, nhưng tôi cứ mượn cớ này còn nhức chỗ kia còn đau, nhất định không chịu ra viện, kéo dài suốt hai tháng. Theo quy định của nhà trường, nếu nghỉ liền hai tháng sẽ phải học lại một năm. Bố mẹ tôi không thừa tiền cho đứa con gái học thêm năm nữa, nên sốt ruột vô cùng. Nhưng tôi kệ, cứ ở lỳ nhà suốt năm đó, đọc rất nhiều sách, viết vô số văn để xả nỗi bực tức trong lòng. Riêng chiếc guitar thì không đụng đến.
Năm thứ tư đại học, tôi quay về trường. Tất nhiên tôi phải học lại năm thứ ba. Năm đó, trường tôi đổi đến địa điểm mới, sinh viên chúng tôi có ký túc xá riêng. Vậy mà không bao giờ tôi được gặp lại người yêu đầu đời đó nữa. Nghe nói anh đã chuyển trường. Từ buổi tối hôm đó, tôi đâm mê nhảy nhót, không chỉ tích cực tham gia dạ hội trong trường mà còn rủ bạn bè tới sàn nhảy. Rồi tôi có một anh bạn nhảy quen thuộc. Một tối nọ, anh tiễn tôi về ký túc xá, lúc tới gần trường, bỗng đã hôn tôi. Tôi không cự tuyệt, nhưng hôm sau thì trách né anh ta, tuyên bố mất hứng nhảy nhót. Trong buổi dạ hội ở trường, một sinh viên mặt non choẹt thay người yêu cũ của tôi kéo violon. Không có Thạch Lỗi, tôi càng lao mình sâu hơn vào vũ trường, tiếng tăm nổi như cồn ở sàn nhảy.
Rồi, trong đêm cuối cùng, lễ dạ hội tốt nghiệp, tôi hiểu rằng qua đêm nay, tất cả sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, tất cả đều sẽ trở thành quá khứ, bao gồm cả tình yêu của tôi với Thạch Lỗi. Tôi sẽ không còn là cô sinh viên ngày nào, tôi sẽ phải đi trên con đường mới. Con đường đó dài hay ngắn, đẹp hay xấu, đưa tôi đến đâu về đâu, tôi không hề và cũng không muốn, không cần biết.
Bỗng hội trường vang vang một giọng hát, Đừng hỏi tôi từ đâu đến, quê tôi ở nơi phương xa, vì sao phải lang thang, lang thang phương xa... Tôi đứng đờ ra. Đó là ca khúc chính trong bộ phim mà tôi với người yêu trước đây đã cùng xem. Đúng lúc đó, có người chìa tay ra trước, và còn chưa kịp phản ứng tôi đã bị lôi ra sàn nhảy.
Tôi không nhìn bạn nhảy, chỉ chú ý tới tiết tấu của vũ khúc để phối hợp. Song những bước nhảy thuần thục, bạo liệt của người ấy khiến tôi rung động, nhờ đó mà không để tuột mất ấn tượng về cái đêm cuối cùng của thời đại học tươi đẹp.
“Chẳng lẽ không nhận nổi ra mình?” Bạn nhảy của tôi đột nhiên hỏi. Giật bắn người, tôi nhầm một bước. Anh ta khẽ vuốt tay tôi, ngừng một lát, chỉnh lại nhịp nhảy. Tôi vội nhìn lên, trong ánh đèn nhảy chập chờn, thấy một gương mặt gày gò, thanh tú, chưa nhớ ra nổi, ngần ngừ. “Mới hai năm mà đã quên mặt mũi nhau, nhanh đến thế sao? Cậu bị bệnh năm đó, mình rất muốn tới thăm, nhưng lại không biết cậu sống ở đâu, cũng không dám hỏi ai để xin địa chỉ cậu.”
Tôi vẫn lắc đầu, thầm tự hào vì đã thành công trong việc quên sạch cuộc sống của ba năm trước khi sinh bệnh. Không hiểu anh ta là ai mà tàn nhẫn thế, còn muốn lôi tôi lại quá khứ. Đương nhiên tôi biết đây là anh bạn cùng lớp, vẫn thầm yêu trộm nhớ tôi, khi tôi và Thạch Lỗi yêu nhau. Anh ta đã từng tuyên bố với mọi người là sau này sẽ bưng nước cho tôi rửa chân. Lúc đó, trước mặt bạn bè, tôi tàn nhẫn, “Có bê nước rửa chân cho tớ cậu cũng không xứng”.
Tôi cười lớn. Anh ta cũng đùa, “Tối nay, mình muốn bê nước rửa chân cho cậu”. Tôi gỡ tay anh ta ra, lùi về phía cửa, chỉ muốn trốn chạy. Anh ta đứng ngay sau lưng tôi, hỏi, “Có phải hai ngày nữa cậu sẽ rời trường không?” Tôi đang định bỏ đi, nghe câu đó mới chợt nhớ ra, hỏi lại, “Lẽ ra cậu đã phải tốt nghiệp năm ngoái rồi mà, sao lại...?”
“Mình đúp một năm, giống cậu”, anh ta cười ranh mãnh. Tôi cũng chỉ còn biết cười, lẩm bẩm “Mình phải đi đây”. Anh ta hỏi, “Cơ hội cuối cùng cũng không cho mình sao? Mình chỉ dám gặp cậu tại mỗi buổi dạ hội này thôi.” Nói xong, anh ta nhìn vào mắt tôi, như đọc thấu trái tim tôi.
Ngần ngại, tôi hỏi “Sao cậu lại nghỉ học?” – “Không phải nghỉ học, mà là mình chuyển khoa. Cậu đã tốt nghiệp rồi, mình thì vẫn chưa. Chúng mình mãi mãi sẽ chẳng còn được gặp nhau nữa, đừng nói những câu như vậy, được không?” Rồi không đợi tôi gật đầu, anh ta cả quyết kéo tôi quay lại hội trường. Tôi chỉ biết thuận theo.
Lúc nhảy, anh ta luôn giữ một khoảng cách hợp lý khiến tôi luôn được (hay phải?) nhìn thấy đôi mắt vừa gần lại vừa như xa, lấp lánh sau cặp kính. Tôi biết anh ta yêu, nhưng dù cố, lòng tôi vẫn dửng dưng, chẳng ưa cũng chẳng ghét. Tôi chỉ muốn bản nhạc dài mãi, mãi mãi không hết. Tôi cự tuyệt việc phải nghĩ đến ngày mai sẽ ra sao. Tôi ước ao đêm nay mãi dừng lại, và cả cuộc đời tôi mãi rộn ràng cùng bài ca, điệu nhảy.
[green]Ca khúc chia tay vẫn là bài Lên đường bình an. Dù đã nghe không biết bao lần, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác tiếc nuối và bất lực như đêm nay. Anh ta có vẻ còn tiếc hơn tôi, cố tình kéo tôi gần lại, có lúc như muốn hôn tôi, mặc kệ chung quanh. Tôi đẩy ra. Rất nhanh, anh ta lại khôi phục được dáng dấp oai nghiêm của một dũng sĩ, thật thà đưa tôi theo các bước nhảy.
Ca khúc này dường như rất dài, mà cũng dường như thật ngắn. Khi chúng tôi sực tỉnh thì mọi người trong hội trường đã ồ ạt kéo ra cửa. Tôi cũng muốn ra về nhưng đã bị anh ta lôi lại, vội vã. "Bài nhạc này chưa hết mà." Tôi câm lặng, chỉ biết đưa chân theo nhịp nhảy của anh ta. Từ nhỏ tới giờ, đã bao giờ tôi ngoan ngoãn như thế? Thậm chí còn nghi ngờ không phải là tôi nữa. Giai điệu cuối cùng như hồi kèn xung trận khiến anh nắm chặt tay tôi, làm tôi đau rát. Bỗng chốc, anh đẩy mạnh tôi ra, chạy ào đi, bỏ mặc tôi đứng chơ vơ, để rồi bị dòng người vô tình xô dần ra phía cửa.
Buổi dạ hội cuối cùng của đời sinh viên cũng đã kết thúc.
Mấy hôm sau, một đêm, không biết bên ngoài mưa từ lúc nào, không khí bỗng mát lạnh như mùa thu tới. Tôi không vội quay về kí túc xá, ngồi xuống một gốc cây, nghĩ ngợi về tương lai và quá khứ, hy vọng một đêm như đêm nay đừng trôi đi. Tôi không muốn phải đối mặt với cuộc đời sau này. Tôi chỉ muốn biến thành một hòn đá, mãi mãi được lưu lại nơi đây. Tôi không muốn tới cái nơi mà tôi đã bị phân về làm việc sau khi tốt nghiệp - một cơ quan chính quyền khu vực. Tôi không còn phù hợp với nơi đó. Tôi thà cứ ở lại trong khu vườn này, không phải bận tâm đến xấu tốt thói đời.
Vườn trường vắng lặng. Tôi đau khổ cười thầm và đứng dậy. Vừa chậm chạp quay đầu lại, tôi giật mình thấy anh ta xuất hiện ngay bên, bèn hỏi. "Cậu đứng đây lâu chưa?" Anh ta thật thà, "Cậu ngồi được bao lâu thì mình đứng đúng bấy lâu." Tôi không biết nói gì, đành bảo. "Mình phải về kí túc xá đây." Anh ta nói. "Muộn rồi, cổng đã đóng, cậu còn vào nổi không?" Tôi bướng bỉnh. " Không được thì cũng phải vào". Anh ta rụt rè. "Hay là bọn mình đi uống chút gì?" Tôi ngần ngừ một chút rồi nhận

1 2 3 4 5 6 [7] 8
Trang chủ